Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngụy Đại Đồng nghiêm túc nói.

“Tiên sinh quả thật rất thông minh, bổn cung cũng cực kỳ khâm phục”.

Cửu công chúa nói.

Ngụy Đại Đồng lén nhìn Cửu công chúa, sau đó nhìn Kim Phi, nhanh chóng gật đầu đồng ý: “Thật ra điều ta ngưỡng mộ không chỉ là trí thông minh của tiên sinh mà còn là lòng dũng cảm và sự quyết đoán của ngài. Lúc đầu ở dốc Đại Mãng nguy hiểm như vậy, tiên sinh và điện hạ đều không lùi lại một bước, quả thực là tấm gương của quân nhân Đại Khang”.

“Đúng thế, tiên sinh không chỉ thông minh, can đảm, quyết đoán mà còn khiêm tốn nữa”, Cửu công chúa lại nói thêm.

“Điện hạ nói quá đúng”.

Ngụy Đại Đồng như thể phát hiện ra lục địa mới, vỗ tay nói: “Hơn nữa tiên sinh cũng nhìn xa trông rộng, có tài trị vì đất nước, không đến triều đường quả thật đáng tiếc”.

“Ai nói không phải chứ, bổn cung mời ngài ấy làm quốc sư mà ngài ấy lại không đồng ý”.

Cửu công chúa tiếc nuối lắc đầu.

“Thì ra người có sở thích này…”

Ngụy Đại Đồng cảm thấy cuối cùng mình cũng tìm ra cách để lấy lòng Cửu công chúa, lập tức khoa trương nói hùa theo: "Không quan tâm đến danh lợi là gì, tiên sinh như thế gọi là thờ ơ với danh lợi”.

“Hai người diễn hài đủ chưa?”

Kim Phi nhìn hai người kẻ xướng người họa, sắc mặt tối sầm: “Mau nói việc chính đi, trên núi lạnh như vậy, xuống chỗ nào ấm hơn nói chuyện rồi diễn hài có được không?”

“Tiên sinh, diễn hài là gì vậy?”

Cửu công chúa tò mò hỏi.

Đến giờ cô ấy đã quen với việc thường xuyên nghe thấy Kim Phi nhắc đến những từ ngữ xa lạ.

“Vừa rồi hai người kẻ xướng người họa kể chuyện cười như vậy chính là diễn hài.” Kim Phi đáp.

“Tiên sinh, ta và điện hạ đâu có kể chuyện cười!”

Ngụy Đại Đồng tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Ta bội phục tiên sinh thật mà…”

“Mau bàn chuyện chính, không là ta đi thật đấy!”

Kim Phi liếc Ngụy Đại Đồng một cái: “Ông đây chạy hồng hộc lên đỉnh núi, chịu gió lạnh để nghe ngài nói vớ vẩn chắc?”

Ai cũng thích nghe lời hay, Kim Phi cũng chẳng thích bị người ta chỉ vào mặt mắng chửi, hiển nhiên cũng không hề ngoại lệ.

Quan trọng là Ngụy Đại Đồng và Cửu công chúa cứ làm quá lên.

Ngụy Đại Đồng rõ ràng là đang nịnh hót, Cửu công chúa thì lôi y ra làm trò hề.

“Được rồi Ngụy đại nhân, nói chuyện chính đi, bằng không tiên sinh bỏ đi thật đấy.”

Cửu công chúa chấm dứt đề tài này, hỏi: “Tiên sinh nói vị trí cửa cống ở đâu?”

Bàn đến việc chính, Ngụy Đại Đồng cũng không cợt nhả nữa, duỗi tay chỉ về một chỗ trên núi Ngọc Lũy, nói: “Mời điện hạ xem, ở phía bên kia!”

“Không phải tiên sinh muốn phá núi dẫn nước sao, tại sao bên kia không có người khởi công?” Cửu công chúa hỏi.

“Con kênh phía đông vẫn chưa được sửa xong, nếu lúc này đi phá núi thì dẫn nước về không có nơi để chứa, tiên sinh nói chờ đào gần xong kênh nước thì bắt đầu phá núi.” Ngụy Đại Đồng giải thích.

“Phá núi cần rất nhiều thời gian đúng không, không thể đồng thời khởi công sao?” Cửu công chúa hỏi: “Kênh nước đào xong rồi mới bắt đầu phá núi, liệu có kịp trước mùa hè sang năm không?”

Mùa hè nhiệt độ không khí cao, thường xuyên có mưa to và mưa rất to, mùa lũ hàng năm cơ bản đều tập trung vào mùa hè.

Cửu công chúa lo lắng không kịp mùa mưa của hè sang năm, Xuyên Thục sẽ lại gặp nạn.

“Vốn dĩ ta cũng tính toán giống điện hạ, nhưng tiên sinh nói y có cách phá núi, bảo hạ quan cứ tập trung sức người đi sửa kênh nước.” Ngụy Đại Đồng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK