Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kim Phi cũng mỉm cười đi lên đài cao vẫy tay chào người dân.

"Kim tiên sinh đã trở lại, thật tốt quá!"

Những người dân dưới khán đài phần lớn đều là nạn nhân bị Đan Châu bắt giữ, từ lâu họ đã không còn xa lạ gì với Kim Phi.

Nghe nói trước đó Kim Phi bị người dẫn dụ đến khu Đông Hải, người dân đều vô cùng lo lắng, sợ Kim Phi gặp nguy hiểm.

Bây giờ thấy Kim Phi bình yên trở lại, tất cả đều vẫy tay xem như đáp lại lời chào của Kim Phi.

Chu Du Đạt sai người đánh chiêng mấy lần, cuối cùng mới áp được tiếng ồn của người dân.

"Chắc là nhà của mọi người cũng sắp ăn hết lương thực rồi, đúng không?"

Chu Du Đạt dùng loa phóng thanh hét lên: "Kho lương thực của thương hội Kim Xuyên đã được mở niêm phong, tiên sinh lo lắng mọi người bị đói, nên đêm qua đã sai người, gửi một mẻ lương thực tới nhà họ Chu cho chúng ta!"

"Kim tiên sinh đúng là một Bồ Tát sống mà!"

"Đúng vậy, nhà ta gần đây chỉ ăn một bữa một ngày, qua mấy ngày nữa là đã cạn lương thực rồi!"

"Nhà ta hôm qua đã cạn lương thực rồi!"

"Xem như chúng ta may mắn, trước đây làm việc ở nhà xưởng của Kim tiên sinh, ta đã để dành được một ít lương thực, còn cha vợ ta bên kia đã chết đói từ lâu, thậm chí có tiền cũng không mua được lương thực!"

"Đúng vậy, may mà có Kim tiên sinh!"

"Kim tiên sinh về là tốt, nhưng dù hôm nay chúng ta bắt đầu làm việc, thì tháng sau mới được phát tiền công, mà lương thực nhà ta chỉ còn đủ ăn được hai bữa nữa, làm sao có thể sống sót đến tháng sau đây?"

"Tin tưởng Kim tiên sinh, ngài ấy chắc chắn sẽ nghĩ ra cách!"

Các người dân trước đó từng làm việc ở công trường của Kim Phi, nên trong nhà ít nhiều vẫn còn chút lương thực.

Mà công trường đã dừng hoạt động cách đây một thời gian, họ phải dựa vào chút lương thực đó để tồn tại qua thời gian này.

Đang lúc lo lắng không biết nên làm gì tiếp theo thì Kim Phi đã quay lại.

Điều này đã mang lại cho họ hy vọng một lần nữa.

Quả nhiên, sau đó đã nghe thấy Chu Du Đạt cầm loa phóng thanh hét lớn: “Mọi người, tiên sinh biết trong nhà mọi người không còn nhiều lương thực nên mọi người có thể cầm sổ tiết kiệm đến tiền trang Kim Xuyên ứng trước lương thực làm tiền công!"

Ngay khi lời nói vừa dứt, khu đất trống đã sôi sục.

Tình hình hiện tại ở Xuyên Thục, dù có tiền cũng chưa chắc mua được lương thực.

Kim Phi không chỉ trả trước tiền công mà còn giải quyết bằng miếng ăn, có thể nói y đã cứu sống rất nhiều nạn nhân, già trẻ trong một nhà.

Lúc ấy nhiều người dân đã khóc lóc, quỳ lạy Kim Phi.

Có người dẫn đầu thì sẽ có người theo sau.

Chẳng mấy chốc, khu đất trống đã có đầy người quỳ lạy.

"Chu tiên sinh, ta chưa có sổ tiết kiệm của tiền trang Kim Xuyên thì phải làm sao bây giờ?"

Có người lo lắng hô lên.

"Người của tiền trang đã đến rồi, nếu không có sổ tiết kiệm thì lát nữa có thể làm”.

Chu Du Đạt hô lên: "Nhưng ta phải nói trước, lương thực mọi người nhận hôm nay là tiên sinh cho mọi người mượn, chứ không phải tặng cho mọi người, mọi người phải làm việc để trả lại, cũng không được cầm lương thực chạy trốn!"

"Bây giờ Kim tiên sinh bằng lòng cho chúng ta mượn lương thực, nghĩa là đã cứu sống cả nhà chúng ta, nếu chúng ta cầm lương thực chạy trốn thì còn đáng mặt làm người không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK