Trong mắt công chúa Lộ Khiết, khoai tây chính là tương lai của Đông Man, vì vậy cô ta cực kỳ coi trọng, không chỉ chọn lựa một vài người giỏi trồng trọt và cơ trí đi theo trợ thủ của Ngụy Vô Nhai học hỏi, còn yêu cầu bọn họ sắp xếp ghi chép lại quá trình, sau đó so sánh các ghi chép của bọn họ lại với nhau, để tránh xảy ra sai sót.
Vì để phòng ngừa có người phá hoại khoai tây, cũng như ngăn ngừa chim thú trộm ăn mầm khoai tây, công chúa Lộ Khiết còn đặc biệt tổ chức một đội hộ vệ, canh giữ xung quanh khu vực trồng khoai tây, tiến hành quản lý.
Ngày thứ bảy khoai tây được trồng xuống, công chúa Lộ Khiết đang bận rộn ở ruộng khoai tây bỗng nhiên cảm thấy bụng đau dữ dội.
Từ khi bước vào giai đoạn sau mang thai, bên cạnh công chúa Lộ Khiết luôn có hai bà mụ đi theo đợi lệnh, thông qua biểu hiện của công chúa Lộ Khiết xác nhận cô ta sắp sửa sinh, bèn lập tức cho người đỡ công chúa Lộ Khiết vào phòng sinh đã chuẩn bị tốt từ trước.
Băng Nhi tự mình canh giữ bên trong phòng sinh, để Sương Nhi đi thông báo cho Kim Phi.
Kim Phi biết tin, ngay lập tức chạy tới phòng sinh.
Hai bà mụ một người đến từ thảo nguyên, một người là do Quan Hạ Nhi sắp xếp, cả hai đều có kinh nghiệm phong phú, ngoại trừ bọn họ, nữ quân y ở trong thành cũng tới.
May mà thân thể của công chúa Lộ Khiết rất khỏe mạnh, bình thường cũng thích vận động, cho nên quá trình sinh nở rất thuận lợi.
“Chúc mừng tiên sinh, chúc mừng tiên sinh!”
Bà mụ tới từ Xuyên Thục ôm một đứa bé sơ sinh đi tới trước mặt Kim Phi: “Là một vị công tử!”
Kim Phi nhận lấy đứa bé, hỏi: “Lộ Khiết thế nào rồi?”
“Điện hạ rất tốt, chỉ là hơi suy nhược, bây giờ bên trong đang thu dọn, đợi lát nữa là tiên sinh có thể vào thăm điện hạ rồi!” Bà mụ đáp.
“Vất vả cho thím Lý rồi!”
Kim Phi quay đầu lại gật đầu, Thiết Chùy nhanh chóng lấy từ trong lòng ra một cái túi đỏ, đưa cho bà mụ: “Thím Lý, đây là tiền mừng tiên sinh đưa cho, thím Lý giúp ta chia cho những bà mụ khác nữa.”
Bà mụ đỡ đẻ, chủ nhà đưa tiền mừng là quy tắc từ trước đến nay, thím Lý cũng không khách khí, nói cảm ơn rồi cầm lấy túi đỏ lại đi vào phòng sinh.
Công chúa Lộ Khiết khôi phục rất tốt, hôm đó sau khi sinh xong đã có thể xuống giường vận động, ngày hôm sau còn muốn ôm đứa bé cùng đi xem ruộng khoai tây, kết quả bị bà mụ cản lại.
Mặc dù dưới sự chỉ dẫn của Kim Phi và công chúa Lộ Khiết, dân du mục của liên minh các bộ lạc nhỏ và nhân viên hộ tống trong thành Du Quan đều chung sống yên bình, nhưng dù sao lúc trước cũng là kẻ địch, trong thời gian ngắn không có cách nào chung sống hòa hợp được, hai bên cũng đều cố gắng tránh tiếp xúc nhiều nhất có thể.
Các nhân viên hộ tống thông thường đều hoạt động ở trong thành, họ rất ít khi ra khỏi thành nếu không có tình huống gì bất ngờ, dân du mục của liên minh các bộ lạc nhỏ cơ bản cũng không đến gần thành Du Quan.
Nhưng đến ngày thứ ba công chúa Lộ Khiết hạ sinh, các thủ lĩnh của liên minh các bộ lạc nhỏ tụ tập ở bên ngoài thành, nói muốn chúc mừng công chúa Lộ Khiết và Kim Phi, cùng xin được vào thành.
Kim Phi biết tin, lập tức cho người mở cổng thành, dẫn các thủ lĩnh tới phòng họp của tiêu cục Trấn Viễn.
Cái tên nói lên tất cả, liên minh các bộ lạc nhỏ do rất nhiều bộ lạc nhỏ tạo thành, lần này tất cả thủ lĩnh của các bộ lạc đều tới, may mà phòng họp của tiêu cục Trấn Viễn đủ lớn, nếu không thực sự ngồi không hết.
Sau khi sắp xếp cho các thủ lĩnh xong, Kim Phi và công chúa Lộ Khiết cũng ôm đứa trẻ đi tới.
Bình thường khi liên lạc với liên minh các bộ lạc nhỏ đều thông qua công chúa Lộ Khiết, đây là lần đầu tiên Kim Phi đối diện trực tiếp với những thủ lĩnh này.
Tuy nói những người này là thủ lĩnh một bộ lạc, nhưng đa số đều là bộ lạc nhỏ, thậm chí có một số bộ lạc chỉ còn lại một vài hộ dân du mục, cộng lại cũng không tới hai mươi ba mươi người.
Nói là thủ lĩnh, thực ra số người họ quản lý còn không nhiều bằng một trưởng làng ở Trung Nguyên, mặc dù hiện giờ liên minh các bộ lạc nhỏ không thể thả gia súc, nhưng vừa bước vào phòng họp, Kim Phi vẫn ngửi thấy mùi thịt sống gây mũi.
Nhưng Kim Phi cũng không lộ ra bất kỳ sự khó chịu nào, mà nhiệt tình chào hỏi các thủ lĩnh dưới sự giới thiệu của công chúa Lộ Khiết.
Sau khi hai bên chào hỏi xong, các thủ lĩnh liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời quỳ một chân xuống đất, thề tận trung với đứa bé trong lòng công chúa Lộ Khiết theo lễ nghi ở thảo nguyên.
Đây cũng là mục đích chính trong lần vào thành lần này của các thủ lĩnh.
Dù sao lúc trước cũng là kẻ thù, trước khi tới thành Du Quan, thực ra nhiều thủ lĩnh cũng lo lắng rằng tiêu cục Trấn Viễn muốn lừa gạt bọn họ qua đó rồi giết, nhưng sống ở ngoài thành mấy tháng, bọn họ đã dần hiểu ra rồi.
Nếu như tiêu cục Trấn Viễn muốn gây bất lợi cho bọn họ, hoàn toàn không cần phải phiền phức như vậy, không quan tâm đến bọn họ nữa là được.
Chỉ cần một mùa đông, bọn họ sẽ bị đói bị lạnh mà chết một khoảng lớn.