Cửu công chúa cũng nuốt miếng bánh trong miệng xuống, rồi ra ngoài theo Kim Phi.
Sau khi ra khỏi cửa nhà bếp, vẻ thản nhiên trên mặt Cửu công chúa đã biến mất, trở lại vẻ lạnh nhạt và uy nghiêm như thường ngày.
Sau khi hai người ngồi xuống chỗ của mình, Thiết Chùy đã dẫn Tiểu Ngọc và Tả Phi Phi đi vào.
Quan Hạ Nhi bưng một mâm bánh đường đi vào, vốn muốn mời Tiểu Ngọc với Tả Phi Phi ăn, nhưng khi nhìn thấy Tả Phi Phi mặc áo giáp tới thì bước chân của cô đã dừng lại.
Cho dù Quan Hạ Nhi không biết nhiều về việc triều chính, nhưng cô cũng có thể đoán được hai người này tìm Kim Phi và Cửu công chúa có chuyện, nên cô cầm đĩa bánh trở lại phòng bếp.
"Tiên sinh! Bệ hạ!"
Tả Phi Phi cúi chào Kim Phi và Cửu công chúa.
“Có chuyện gấp tìm chúng ta sao?” Kim Phi hỏi.
Tả Phi Phi không trả lời, mà quay người về phía sau nói: “Đưa thư xin chiến của chúng ta cho tiên sinh và bệ hạ xem một chút!”
Phó xưởng trưởng đi theo phía sau bước lên trước, ôm một cuộn vải bố trắng trong tay.
Hai nữ công nhân bước tới, mở tấm vải trắng ra, trên đó chỉ thấy những cái tên màu đỏ, bên dưới mỗi cái tên đều có một dấu tay đẫm máu.
Tấm vải trắng dài năm sáu thước trải từ phòng ăn ra ngoài sân.
Trên mặt vải dày đặc là những dấu tay và cái tên đẫm máu.
Vết máu tuy đã khô cạn nhưng sau khi trải ra hết vẫn tỏa ra mùi máu tanh nồng nặc.
Tả Phi Phi đỡ cán đao quỳ một gối xuống, lên giọng hô to: "Tất cả công nhân ở núi Thiết Quán xin được tiếp viện cho thành Du Quan!"
"Tất cả công nhân ở núi Thiết Quán, xin được tiếp viện cho thành Du Quan!"
Phó xưởng trưởng đi cùng cô ấy và một số nữ công nhân cũng quỳ một gối xuống đất.
Cửu công chúa nghe được lời này, đã nheo mắt nhìn qua Tiểu Ngọc.
Kim Phi cũng hơi nhíu mày lại.
Tin tức ở thành Du Quan tối qua mới truyền tới, thế mà lúc này Tả Phi Phi đã xin lệnh tiếp viện còn đi với Tiểu Ngọc. Với chỉ số thông minh của Cửu công chúa và Kim Phi, bọn họ đã nhanh chóng đoán được ý định của Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc cúi đầu nhưng vẫn im lặng.
Cô ấy biết Cửu công chúa nhất định sẽ đoán được cô ấy đang nghĩ gì, nhưng vì người anh ruột duy nhất của mình, cô ấy không thể không lo được.
Cho dù sau chuyện này có bị Cửu công chúa trừng phạt, thậm chí cách chức, cô ấy cũng nhận hết.
Cửu công chúa trừng mắt liếc nhìn Tiểu Ngọc, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.
Trước đó, Phùng tiên sinh dẫn Thổ Phiên tới vây đánh Kim Xuyên, nếu không phải Tả Phi Phi dẫn nữ công nhân của núi Thiết Quán vào làng tiếp viện kịp thời thì làng Tây Hà đã bị Phùng tiên sinh đánh chiếm rồi.
Lúc đó, Kim Phi vẫn chưa quay về, Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi chịu trách nhiệm chỉ huy trận chiến, đã tận mắt nhìn thấy sự kiên cường và bền bỉ của các nữ công nhân.
Vì để tranh giành quyền kiểm soát cổng làng, các nữ công nhân với quân địch đã triển khai các trận đánh giằng co hết lần này đến lần khác, mặt trận lần lượt bị quân địch cướp đi, sau đó lại lần lượt được lấy lại.
Chỉ xét riêng về ý chí chiến đấu thì những nữ công nhân của núi Thiết Quán hoàn toàn không kém gì binh lính nam.
Chỉ là bọn họ quá khiêm tốn, lúc trong làng không có việc gì, bọn họ sẽ ở trên núi yên lặng sản xuất xà phòng thơm, cho nên mới dễ dàng bị người ta xem nhẹ.
Ví dụ như lần này, Kim Phi và Cửu công chúa đều không nhớ đến bọn họ.
Tả Phi Phi tới xin chiến đấu, Cửu công chúa mới đột nhiên nhớ tới chuyện thật ra những nữ công nhân của núi Thiết Quán vẫn chưa bao giờ ngừng huấn luyện, bọn họ cũng là một bộ phận của lực lượng vũ trang hoàn toàn có thể dùng được mà.
Quan trọng nhất là lòng trung thành của các nữ công nhân của núi Thiết Quán là không thể nghi ngờ.