“Được," Kim Phi gật đầu.
Bao quanh hồ Dã Áp đều là các hồ nước, không chỉ dễ phòng thủ khó tấn công mà còn có hiệu quả ngăn chặn sự xâm nhập của mật thám. Việc thành lập đồn trú tại hồ Dã Áp không chỉ có thể cung cấp vật tư cho đội an ninh diệt thổ phỉ, mà còn mở rộng vòng tròn phòng thủ ở Đông Hải.
Trong tương lai, nếu các quyền quý Trung Nguyên muốn ra tay với Đông Hải thì trước hết phải qua ải ở hồ Dã Áp này.
Những vật tư mà Khánh Mộ Lam yêu cầu cũng không hề phức tạp, với sự đồng ý của Kim Phi, giữa chiều đội hậu cần đã chuẩn xong và ngay sau đó đã đưa đến hồ Dã Áp.
Kim Phi đứng trên đài quan sát, trầm ngâm nhìn đoàn xe vận chuyển vật tư hướng về phía tây
Khánh Mộ Lam diệt thổ phỉ để huấn luyện binh nhưng Kim Phi cũng nuôi một tia hy vọng trong lòng, hy vọng Khánh Mộ Lam có thể lãnh đạo đội an ninh đi chinh phục một khoảng trời.
Đây là điều mà Khánh Mộ Lam đã đồng ý với Kim Phi trước khi lên đường diệt thổ phỉ.
Đoàn xe đi về hướng tây càng lúc càng xa, cuối cùng không còn nhìn rõ nữa, Kim Phi đang chuẩn bị đi xuống đài quan sát thì nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng trên cầu thang.
Kim Phi quay đầu nhìn lại, thấy Công chúa Lộ Khiết và Băng Nhi đi tới.
Nhìn thấy Kim Phi, Công chúa Lộ Khiết mỉm cười bước tới nhanh hơn: "Tiên sinh, chàng cũng ở đây sao!"
“Trong thư phòng buồn quá, lên đây hít thở một chút." Kim Phi nhìn thấy Công chúa Lộ Khiết chỉ mặc một cái váy, đã cởi áo khoác của mình khoác lên vai cô ta: “Ở đây gió lớn, lên đây sao không mặc dày một chút?”
“Ta không lạnh,” Công chúa Lộ Khiết nói, “Ở thảo nguyên còn lạnh hơn ở đây nhiều, thậm chí cả thời tiết thế này mà nhiều dân du mục còn không thèm mặc áo bông da cừu."
"Cũng phải," Kim Phi mỉm cười sờ sờ mũi mình.
So với nơi nước đóng thành băng như Đông Man thì sự lạnh lẽo này chẳng là gì cả.
Công chúa Lộ Khiết đứng cạnh Kim Phi, nhìn xuống dưới nói với vẻ xúc động: "Tốt quá!"
"Cái gì tốt?" Kim Phi khó hiểu hỏi.
"Tiên sinh nhìn xem," Công chúa Lộ Khiết chỉ chỉ công trường sầm uất phía dưới: "Ai ai cũng có việc, ban ngày có cơm no, ban đêm có chỗ ở, tốt quá rồi!"
"Nhớ nhà sao?”
"Ừ,” Công chúa Lộ Khiết khẽ gật đầu: "Chắc chắn là phương bắc rất lạnh, không biết tộc người ta ở đó thế nào rồi?"
Công chúa Lộ Khiết cứ tưởng rằng Kim Phi chỉ đi ngang qua Đông Hải, nhiều lắm chỉ ở lại mấy ngày rồi sẽ đến thành Du Quan, ai ngờ sau khi Kim Phi đến Đông Hải lại bất chợt khởi động dự án thành Đông Hải mới, và đã ở Đông Hải hơn một tháng mà còn chưa có ý định rời đi.
Khi mới đến Đông Hải, khắp chốn trên đất trống đều là dân lưu lạc, nhưng chỉ trong hơn một tháng ngắn ngủi là những người dân lưu lạc này đã được sắp xếp thỏa đáng.
Kể từ khi dự án thành mới được triển khai, Đông Hải đã thay đổi từng ngày. Nếu thời gian cho phép, Công chúa Lộ Khiết muốn ở lại Đông Hải để học tập chăm chỉ một chút, sau này trở lại Đông Man cũng có thể tham khảo theo Đông Hải để phát triển lên.
Nhưng thấy thời tiết ngày càng lạnh, cô ta lại càng lo lắng cho tộc người của mình.
“Gần đây Sương Nhi có gửi tin về không?” Kim Phi hỏi: “Tộc người của nàng đã đến đâu rồi?”
Không lâu sau khi Công chúa Lộ Khiết ký khế ước với Cửu công chúa ở làng Tây Hà, cô ta đã cho Sương Nhi mang theo tín vật của mình trở về Đông Man, để tập hợp một liên minh các bộ lạc nhỏ để đến thành Du Quan trước.
Đại Khang và Đông Man đã giao chiến nhiều năm như vậy, không chỉ người Đại Khang không tin người Đông Man, mà rất nhiều người Đông Man cũng không tin người Đại Khang.
Nhất là thành Du Quan cũng là cơn ác mộng với nhiều dân du mục.
Biết được Sương Nhi sẽ đưa họ đến thành Du Quan để cậy nhờ người Đại Khang, thì nhiều dân du mục còn vô thức nghĩ là Sương Nhi muốn lừa họ đến thành Du Quan để giết họ.