“Viễn Hành?”
Kim Phi trả lời: “Trước khi viễn hành, thuyền bọc thép nên về Kim Xuyên một chuyến, chúng ta có thể ngồi thuyền bọc thép về đó.”
“Không phải chàng vẫn luôn nóng lòng viễn hành sao? Sao lại muốn quay về một chuyến vậy?” Quan Hạ Nhi tò mò hỏi.
“Thuyền bọc thép phải viễn hành hàng ngàn dặm, chỉ mỗi chuyến đi thử nghiệm hôm nay thôi là không đủ, vậy nên ta đã thương lượng với Hồng công tử rằng sau khi cho tàu bọc thép chạy thử trên biển xong, sẽ cho nó đi dọc theo sông Trường Giang quay về Kim Xuyên.”
Kim Phi nói: “Sông Trường Giang có rất nhiều khúc có nước chảy xiết, đó là một thử nghiệm rất lớn với các con thuyền đi ngược dòng, việc cho thuyền bọc thép quay về Kim Xuyên cũng có thể xem là một thử nghiệm. Nếu trong quá trình này có phát hiện vấn đề gì, ta với Hồng công tử sẽ nghiên cứu phương pháp giải quyết, nếu gặp phải vấn đề trên biển thì lại càng rắc rối hơn.
Hơn nữa, trong quá trình viễn hành khó tránh khỏi việc phải cập bờ các nước khác để bổ sung nước ngọt và than củi, số hiệu Thái Bình còn phải chở theo quốc thư, nên càng cần phải chỉn chu hơn.”
Mặc dù ai cũng biết rằng Kim Phi mới là người có tiếng nói nhất trong bộ máy hành chính của Xuyên Thục,nhưng dù sao Cửu công chúa cũng là hoàng đế trên danh nghĩa, ngọc tỷ đang ở trong tay cô ấy, cũng chỉ có quốc thư được cô ấy đóng dấu mới thật sự là quốc thư.
Chuyến viễn hành lần này, chuyện sinh tử không thể nói trước được, toàn bộ thủy thủy và nhân viên tổ máy đều đang mạo hiểm mạng sống của mình.
Bọn họ mạo hiểm không phải vì giàu sang phú quý, mà là vì muốn người dân Đại Khang được ăn no.
Trước khi đi, Kim Phi muốn để Cửu công chúa tự đến gặp họ một lần, tiếp đãi họ một cách long trọng nhất!
“Chàng nói cũng có lý.” Quan Hạ Nhi hỏi: “Nhưng nếu ngày mai quay về luôn thì có quá vội hay không? Ta vẫn chưa thu dọn được gì hết.”
“Có gì cần dọn dẹp đâu?” Kim Phi xua tay nói: “Chỉ cần chúng ta quay về là được, những thứ khác cứ tạm thời để lại ở đây đi, dù sao cũng chẳng có ai vào tiểu viện này sống, cứ coi nó như một nơi nghỉ dưỡng là được rồi, sau này nếu muốn đến bờ biển chơi, lúc nào cũng có thể đến đây, để đồ đạc ở lại đây, lần sau đến khỏi phải mang theo.”
Mặc dù Kim Phi không theo đuổi một cuộc sống quá xa hoa, nhưng y cũng không sống cuộc sống quá giản dị làm khổ mình.
Khi vừa mới đến thế giới này, ước mơ lớn nhất của y là xây dựng nhà trên khắp Đại Khang, đi đến đâu cũng có nhà.
Hiện tại, mặc dù y chỉ mới có nhà ở Xuyên Thục và Đông Hải, nhưng ước mơ này đã có thể hoàn thành một phần rồi.
Thật ra, chỉ cần Kim Phi đồng ý, y cũng có thể có được bất kỳ bất động sản ở Giang Nam và Trung Nguyên, nhưng y thấy mình không ở nơi đó mà còn phải cử nhân viên hộ tống đến trông coi nên không mua nó.
Hiện tại, y muốn bình định toàn bộ Đại Khang rồi mới làm việc này.
Hiện tại Trấn Ngư Khê đã có rất nhiều sản nghiệp, cũng có thể xem là trung tâm của bộ máy hành chính của Xuyên Thục ở Đông Hải, có thể sau này Kim Phi sẽ đến đây rất nhiều lần, để một căn nhà ở lại đây, sau này có đến đây cũng không phải ra ngoài tìm nhà ở.
Quan Hạ Nhi bị lời nói của Kim Phi làm giật mình: “Đương gia, sau này chúng ta vẫn sẽ đến Đông Hải nghỉ dưỡng sao?”
“Tất nhiên rồi!” Kim Phi nói: “Hiện tại ca-nô đã chạy được rất nhanh, nàng muốn đến đây khi nào thì tới lúc đó, căn nhà này sẽ để lại cho nàng.”
“Vậy thì tốt quá rồi!” Quan Hạ Nhi nói: “Vậy ta không mang theo đồ gì về hết.”
Nói rồi, cô chạy đến tìm Bắc Thiên Tâm và Đường Tiểu Bắc bàn bạc về việc ngày mai nên mang theo thứ gì.
Bắc Thiên Tâm và Nhuận Nương không có chức vụ gì, cách đây một khoảng thời gian, Đường Tiểu Bắc và Tả Phi Phi đã điều tới đây một vài người tài giỏi có năng lực, bàn giao toàn bộ công việc ở Đông Hải cho thuộc hạ nên có thể rời đi bất cứ lúc nào, nhưng Khánh Mộ Lam đang đứng chung với các cô lại chết lặng.
Kim Phi trả lời: “Trước khi viễn hành, thuyền bọc thép nên về Kim Xuyên một chuyến, chúng ta có thể ngồi thuyền bọc thép về đó.”
“Không phải chàng vẫn luôn nóng lòng viễn hành sao? Sao lại muốn quay về một chuyến vậy?” Quan Hạ Nhi tò mò hỏi.
“Thuyền bọc thép phải viễn hành hàng ngàn dặm, chỉ mỗi chuyến đi thử nghiệm hôm nay thôi là không đủ, vậy nên ta đã thương lượng với Hồng công tử rằng sau khi cho tàu bọc thép chạy thử trên biển xong, sẽ cho nó đi dọc theo sông Trường Giang quay về Kim Xuyên.”
Kim Phi nói: “Sông Trường Giang có rất nhiều khúc có nước chảy xiết, đó là một thử nghiệm rất lớn với các con thuyền đi ngược dòng, việc cho thuyền bọc thép quay về Kim Xuyên cũng có thể xem là một thử nghiệm. Nếu trong quá trình này có phát hiện vấn đề gì, ta với Hồng công tử sẽ nghiên cứu phương pháp giải quyết, nếu gặp phải vấn đề trên biển thì lại càng rắc rối hơn.
Hơn nữa, trong quá trình viễn hành khó tránh khỏi việc phải cập bờ các nước khác để bổ sung nước ngọt và than củi, số hiệu Thái Bình còn phải chở theo quốc thư, nên càng cần phải chỉn chu hơn.”
Mặc dù ai cũng biết rằng Kim Phi mới là người có tiếng nói nhất trong bộ máy hành chính của Xuyên Thục,nhưng dù sao Cửu công chúa cũng là hoàng đế trên danh nghĩa, ngọc tỷ đang ở trong tay cô ấy, cũng chỉ có quốc thư được cô ấy đóng dấu mới thật sự là quốc thư.
Chuyến viễn hành lần này, chuyện sinh tử không thể nói trước được, toàn bộ thủy thủy và nhân viên tổ máy đều đang mạo hiểm mạng sống của mình.
Bọn họ mạo hiểm không phải vì giàu sang phú quý, mà là vì muốn người dân Đại Khang được ăn no.
Trước khi đi, Kim Phi muốn để Cửu công chúa tự đến gặp họ một lần, tiếp đãi họ một cách long trọng nhất!
“Chàng nói cũng có lý.” Quan Hạ Nhi hỏi: “Nhưng nếu ngày mai quay về luôn thì có quá vội hay không? Ta vẫn chưa thu dọn được gì hết.”
“Có gì cần dọn dẹp đâu?” Kim Phi xua tay nói: “Chỉ cần chúng ta quay về là được, những thứ khác cứ tạm thời để lại ở đây đi, dù sao cũng chẳng có ai vào tiểu viện này sống, cứ coi nó như một nơi nghỉ dưỡng là được rồi, sau này nếu muốn đến bờ biển chơi, lúc nào cũng có thể đến đây, để đồ đạc ở lại đây, lần sau đến khỏi phải mang theo.”
Mặc dù Kim Phi không theo đuổi một cuộc sống quá xa hoa, nhưng y cũng không sống cuộc sống quá giản dị làm khổ mình.
Khi vừa mới đến thế giới này, ước mơ lớn nhất của y là xây dựng nhà trên khắp Đại Khang, đi đến đâu cũng có nhà.
Hiện tại, mặc dù y chỉ mới có nhà ở Xuyên Thục và Đông Hải, nhưng ước mơ này đã có thể hoàn thành một phần rồi.
Thật ra, chỉ cần Kim Phi đồng ý, y cũng có thể có được bất kỳ bất động sản ở Giang Nam và Trung Nguyên, nhưng y thấy mình không ở nơi đó mà còn phải cử nhân viên hộ tống đến trông coi nên không mua nó.
Hiện tại, y muốn bình định toàn bộ Đại Khang rồi mới làm việc này.
Hiện tại Trấn Ngư Khê đã có rất nhiều sản nghiệp, cũng có thể xem là trung tâm của bộ máy hành chính của Xuyên Thục ở Đông Hải, có thể sau này Kim Phi sẽ đến đây rất nhiều lần, để một căn nhà ở lại đây, sau này có đến đây cũng không phải ra ngoài tìm nhà ở.
Quan Hạ Nhi bị lời nói của Kim Phi làm giật mình: “Đương gia, sau này chúng ta vẫn sẽ đến Đông Hải nghỉ dưỡng sao?”
“Tất nhiên rồi!” Kim Phi nói: “Hiện tại ca-nô đã chạy được rất nhanh, nàng muốn đến đây khi nào thì tới lúc đó, căn nhà này sẽ để lại cho nàng.”
“Vậy thì tốt quá rồi!” Quan Hạ Nhi nói: “Vậy ta không mang theo đồ gì về hết.”
Nói rồi, cô chạy đến tìm Bắc Thiên Tâm và Đường Tiểu Bắc bàn bạc về việc ngày mai nên mang theo thứ gì.
Bắc Thiên Tâm và Nhuận Nương không có chức vụ gì, cách đây một khoảng thời gian, Đường Tiểu Bắc và Tả Phi Phi đã điều tới đây một vài người tài giỏi có năng lực, bàn giao toàn bộ công việc ở Đông Hải cho thuộc hạ nên có thể rời đi bất cứ lúc nào, nhưng Khánh Mộ Lam đang đứng chung với các cô lại chết lặng.