Kim Phi không khỏi tự hỏi dạo gần đây có phải mình bận rộn quá nên thân thể suy nhược hay không?
Đời trước y có một người bạn cùng lớp cũng như vậy, khi anh ta mới bắt đầu đi làm, vợ anh ta đang mang thai, nhưng lúc đó cả hai đều bận làm việc nên đã phá thai.
Sau đó, cả hai cuối cùng cũng định cư ở một thành phố lớn, chuẩn bị đón chào em bé nhưng không thể có thai.
Đến bệnh viện khám thì mới biết là do chồng thường xuyên thức khuya, làm việc quá giờ, hút thuốc và uống rượu nên tỷ lệ tinh trùng sống sót rất thấp, không thể thụ thai.
Với đám trai ngành khoa học công nghệ mà nói, thức đêm là chuyện thường ngày.
Cho dù khi đã đến Đại Khang thì vẫn như thế, khi ở đất Tần, hàng ngày Kim Phi không chỉ phải kiểm tra tình hình phân chia đất đai do đội Chung Minh tập hợp nộp lên, mà còn phải bớt thời giờ biên soạn tài liệu giảng dạy, thường xuyên làm việc đến quá nửa đêm.
Sau khi trở về thì ngày nào cũng phải trả bài cho Quan Hạ Nhi đến nửa đêm, ban ngày còn phải làm việc khác, lúc nào cũng trong tình trạng quá tải.
Tình trạng này kéo dài rất dễ khiến cơ thể gặp vấn đề.
Nếu là đàn ông Đại Khang khác thì có thể sẽ xấu hổ khi nói về vấn đề này, nhưng Kim Phi hiểu nguyên tắc phát hiện sớm và điều trị sớm, sẽ không phạm sai lầm như che giấu bệnh tật và trốn tránh điều trị.
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Kim Phi đứng dậy rời khỏi thư phòng, chuẩn bị đi tìm Ngụy Vô Nhai khám xem.
“Tiên sinh, phải thế chứ.” Thiết Chùy nhanh chóng đuổi theo.
Kết quả hai người tới viện nghiên cứu, Chu Hiểu lại bảo Kim Phi rằng Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm ra ruộng thử nghiệm rồi.
Chạy tới ruộng thí nghiệm thì lại phát hiện hai người đang ngồi xổm dưới đất nghiên cứu tình hình sinh trưởng của lúa mạch non, Kim Phi không quấy rầy họ nữa.
“Thôi, đợi nửa tháng nữa, nếu vẫn không có gì thì quay lại."
Kim Phi âm thầm quyết định, dẫn Thiết Chùy quay về phòng thí nghiệm.
Thấy áy náy trong lòng, Kim Phi quyết định buổi tối chủ động 'xuất trận'.
Nhưng Quan Hạ Nhi luôn là người tích cực nhất thì lại từ chối Kim Phi.
“Đương gia, ta… Tháng này ta vẫn chưa có…” Quan Hạ Nhi đỏ mặt giải thích.
Kim Phi lúc này mới nhớ tới, như bình thường thì kỳ kinh nguyệt của Quan Hạ Nhi phải có từ năm ngày trước.
Kinh nguyệt của Quan Hạ Nhi luôn rất ổn định, cho dù thỉnh thoảng có lệch một chút, dù sớm hay muộn cũng không bao giờ vượt quá ba ngày.
Lần này chậm năm ngày.
Thật bất thường.
“Chẳng lẽ là có rồi?” Nhịp tim của Kim Phi đột nhiên tăng nhanh: "Đi thôi, ta đưa nàng đến chỗ Ngụy tiên sinh để bắt mạch!”
“Sáng nay ta đã kiểm tra với Ngụy tiên sinh rồi,” Quan Hạ Nhi nói: “Ngụy tiên sinh nói thời gian quá ngắn, cho dù có thật thì cũng không khám ra được…”
“Đúng đúng đúng, ta vội quá nên lú lẫn.” Kim Phi cũng cười.
Y mới trở về hơn nửa tháng, cho dù Quan Hạ Nhi thật sự mang thai thì cũng chỉ mới được mười ngày thôi.
Lúc này e rằng còn chưa thành phôi, Ngụy Vô Nhai cho dù có giỏi cỡ nào thì cũng không khám ra được.
“Nào, nào, đừng đứng nữa, ngồi xuống nói chuyện đi."
Kim Phi duỗi tay đi đỡ Quan Hạ Nhi.
“Đương gia, ta đâu có yếu ớt như vậy! Lan Lan sắp được bảy tháng rồi mà vẫn vác bụng đi làm đó sao?”
Quan Hạ Nhi nói vậy, trong lòng lại thấy ngọt ngào, cô để Kim Phi đỡ mình ngồi trên ghế.
“Lan Lan là Lan Lan, nàng là nàng!”
Kim Phi nói: “Từ hôm nay trở đi, không cần làm gì cả, chỉ cần ở nhà an tâm dưỡng thai!”
“Đương gia, chẳng lẽ chàng không chú ý mấy ngày nay Vũ Dương không qua đây sao?” Quan Hạ Nhi nhắc nhở nói.
“Đất Tần lại có hai quận bắt đầu chia đất, hai quận này có mấy có vài gia thế gia đại tộc, dạo này cô ấy sẽ hơi bận.”