Bây giờ một chiếc guồng quay như này đã là sản phẩm đi trước thời đại rồi, nếu như làm ra một cái tốt hơn nữa thì sợ sẽ vượt trội quá.
Đi trước một bước là thiên tài, đi trước mười bước là kẻ điên.
Không ai muốn làm cho một kẻ điên cả.
Trong tay có nhiều quân bài là tốt nhất.
Cấu tạo của một chiếc guồng tơ không phức tạp, cho dù xưởng mộc không để lộ thì sớm muộn cũng bị người khác bắt chước được.
Khi người khác bắt chước, tiến hành loại bỏ và thăng cấp vẫn chưa muộn.
Sau khi cửa hàng đóng gói da gai xong, mấy người Kim Phi lại đi một chuyến tới cửa hàng ngũ cốc, mua vài bao ngũ cốc.
Không còn cách nào, bây giờ phải nuôi mấy chục miệng ăn, lương thực tiêu hao rất nhanh.
Sợ rằng bị tên nha dịch kia vướng chân, sau khi mua đồ xong Kim Phi không kịp ăn cơm, dắt mấy người cùng rời khỏi huyền phủ.
Thực chất Kim Phi nghĩ nhiều rồi, mãi cho đến khi bọn họ rời khỏi huyền phủ được một tiếng, tên nha dịch kia mới được sư gia thả ra.
Đi ra ngoài cửa huyền nha, làm gì còn bóng dáng của Kim Phi và Lưu Thiết nữa?
“Hai người vừa rồi nói chuyện với ta đâu?”
Nha dịch bắt một tiểu lại canh cửa hỏi.
“Trương bổ đầu, ngài vừa đi bọn họ đã đi rồi”, tiểu lại đáp.
“Chết tiệt!”
Nha dịch hận không thể tự tát vào mặt mình một cái.
Cơ hội tốt như vậy, lại vụt mất rồi.
“Đúng rồi, ngươi biết bọn họ đến huyền nha làm gì không?”, nha dịch hỏi.
“Hình như là tới để hủy hộ khẩu”, tiểu lại nói.
Nha dịch quay đầu lại chạy vào bên trong nha môn.
…
Quay về làng Tây Hà, thợ mộc vừa rời đi, hắn vừa mang tới phụ kiện của năm chiếc guồng quay tơ, Trương Mãn Thương đang lắp ráp.
Một đám phụ nữ vây kín cửa, háo hức chờ đợi nhưng không ai dám vào.
Bởi vì Đường Đông Đông đã nói rồi, nếu như ai dám nhìn trộm Mãn Thương làm việc, sau này đừng hòng tới phường tơ nữa.
Vì vậy bây giờ đám phụ nữ không đi đào rau dại nữa, từ sáng tới tối trực ở cửa tiệm rèn, chỉ cần Mãn Thương lắp xong một cái lập tức sẽ bị đám phụ nữ này cướp đi.
Kim Phi nhìn bãi cỏ một lượt, ở đây đã chật cứng với hơn hai mươi guồng quay tơ rồi, Đường Đông Đông và Nhuận Nương không có chỗ kê giường, lại phải quay về căn phòng phía Đông, chen chúc cùng với Tiểu Nga.
Bây giờ vẫn là cuối xuân, vấn đề cũng không lớn lắm, nếu là mùa hè nóng nực mà đông người chen chúc nhau, đừng nói là làm việc, không làm gì cũng đã đủ say nắng rồi.
Đã có người đề nghị mang guồng quay tơ quay về nhưng đã bị Đường Đông Đông kiên quyết từ chối.
Bây giờ guồng quay là tâm can của cô ấy, cô ấy thà làm chậm chút, làm ít chút cũng tuyệt đối không để người khác mang ra khỏi đây.
Diện tích của phường tơ đã không thể mở rộng thêm được nữa rồi.
Nhưng Kim Phi không muốn dựng lều như này nữa.
Mùa hè dột mưa, mùa đông lọt gió, không an toàn.
Nếu đã quyết định làm dài lâu, Kim Phi hi vọng chỗ làm có thể kiên cố một chút.
Nhà lầu thì không nói, nhưng làm mấy căn phòng thì có gì khó chứ?
Nhưng làng Tây Hà không có lò gạch ngói, và dường như không có lò gạch ngói ở các làng và thị trấn gần đó và thậm chí cả huyền phủ Kim Xuyên.
Không thể vì xây mấy gian phòng mà dựng cả một lò gạch được?
Đợi đã!
Nếu đã không có thì sao mình lại không thể dựng một cái được chứ?
Đây nhất định là một công việc kinh doanh sinh lời.
Dù sao cũng không khó để đào một cái lò nung đất.
Nghĩ đến đây, Kim Phi lập tức tràn đầy khí thế.
Việc cày cấy mùa xuân đã kết thúc, và những người đàn ông bây giờ ở nhà không có gì làm cả.
Kim Phi phất tay một cái, đàn ông trong làng đều tụ tập tới.
Cho dù là lúc nào, cơ sở kinh tế quyết định địa vị trong gia đình, trước đây khi làm nông, đàn ông là lao động chính, vì vậy mọi chuyện trong gia đình đều do đàn ông quyết.
Kể từ khi bắt đầu công việc ở phường tơ, phụ nữ trong nhà đều có thể kiếm tiền được, mỗi tháng kiếm được ba mươi đồng, nhiều hơn so với đàn ông trồng ruộng, buổi sáng ăn cơm không cần đợi đàn ông nữa, nói rằng vội đi làm.
Hôm trước lục ca vì chuyện này mà đánh cho lục tẩu một trận, kết quả lục tẩu không kịp đi làm nên tới muộn, còn vì cánh tay bị thương nên tốc độ quay tơ bị chậm, bị Đường Đông Đông bảo quay về, chọn một người phụ nữ khác để thay thế.
Lục tẩu trước giờ luôn yếu đuối vậy mà khi quay về suýt chút nữa liều mạng với lục ca, bố mẹ chồng luôn bênh con trai mà lần này cũng đứng về phía lục tẩu, ông cụ cầm cuốc đuổi lục ca chạy khắp mấy cánh đồng.
Quá đáng nhất là tam tẩu, nghe nói bây giờ cô ta không thèm giặt quần áo nữa, hôm qua Nhị Cẩu Tử đi tè liền nhìn thấy tam thúc nửa đêm ôm theo chậu quần áo quay về từ bên hồ, giống như ăn trộm vậy.
Phụ nữ càng lúc càng khoa trương, đám đàn ông hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng không còn cách nào.
Từng người một uể oải ngồi xổm trong góc, thở ngắn than dài.
Nghe thấy trưởng làng tới thông báo rằng Kim Phi lại muốn tuyển nhân công, mà lần này là tuyển nam, đám đàn ông lập trức tràn đầy khí thế, ai nấy đều vội vàng chạy tới nhà Kim Phi, sợ rằng đến muộn sẽ không đến lượt mình.
Khi nghe thấy Kim Phi nói rằng một ngày được ăn hai bữa, trả lương hai đồng, việc này khiến cho bọn họ cảm động suýt rơi nước mắt.
Cuối cùng cũng trở mình được rồi.
Phụ nữ một ngày chỉ kiếm được một đồng còn đàn ông một ngày kiếm được hai đồng!
Chiều hôm đó, đám đàn ông mang đồ nghề ra bãi đất hoang ven sông.
Nơi này được Kim Phi lựa chọn kỹ lưỡng sau một thời gian dài, chất đất gần đây thích hợp để làm gạch.
Một bộ phận đào đất, đào lò trong khu vực đã định, còn một nhóm khác ra sau núi tìm gỗ đốt và làm xe đẩy, nhóm cuối cùng thì làm gạch bôi dưới sự chỉ dẫn của Kim Phi.
Không có những máy móc của tương lai, mọi thứ chỉ có thể dùng sức người.
Bùn được đào từ sông lên, đổ nước lên rồi dùng cuốc nhào qua nhào lại như sợi mì, rồi dùng khuôn làm bằng ván gỗ ép xuống thành những viên gạch vuông.
Viên gạch sau khi làm xong không thể sử dụng ngay được, cần để trên mặt đất thoáng cho khô.
Đợi sau khi đào xong lò gạch thì có thể sử dụng được rồi.
Đám đàn ông làm việc cực kỳ chăm chỉ, Kim Phi vốn nghĩ rằng để đào một lò gạch mất khoảng bảy ngày, nhưng không ngờ rằng chỉ cần năm ngày để hoàn thành công việc.
Điều kiện có hạn, lò nung này còn rất thô sơ, nhưng đối với người Đại Khang lạc hậu thì đã rất tân tiến, ít nhất nung gạch đỏ thông thường cũng không có vấn đề gì.
Củi đã chuẩn bị xong, Kim Phi hướng dẫn dân làng chuyển đống gạch vào lò gạch, sau đó cửa lò bị chặn lại, khói dày đặc bốc ra từ ống khói trên đỉnh.
Từ những viên gạch nung mềm đến những viên gạch đặc, phải nung trong hơn ba ngày ba đêm ở nhiệt độ cao hơn 800 độ.
Nhiệt trị của củi thấp, lại là lò mới nên Kim Phi ước tính sẽ mất nhiều thời gian hơn.
Ngay cả những viên gạch nung đầu tiên cũng đã sẵn sàng để được cạo bỏ.
Ngoài việc nung gạch, lò nung còn được tưới nước để làm mát, toàn bộ quá trình diễn ra hơn chục ngày, thậm chí lâu hơn.
Kim Phi chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi trong khi sắp xếp để dân làng tiếp tục làm gạch.
Kết quả là trước khi gạch được nung, một nhóm khách không mời đã đến làng.
Hơn một chục người đều cưỡi những con ngựa chiến cao lớn, dẫn đầu là một thanh niên mặc áo choàng xanh, theo sau là một nhóm đàn ông vạm vỡ đội mũ sắt và áo giáp.
Tất cả đều có khuôn mặt dữ tợn, và một số có vết sẹo trên mặt.
Mấy đứa trẻ đang chơi ở đầu làng, thấy nhóm người này chạy tới thì sợ hãi chạy lại la hét.
“Thổ phỉ tới rồi!”
Đi trước một bước là thiên tài, đi trước mười bước là kẻ điên.
Không ai muốn làm cho một kẻ điên cả.
Trong tay có nhiều quân bài là tốt nhất.
Cấu tạo của một chiếc guồng tơ không phức tạp, cho dù xưởng mộc không để lộ thì sớm muộn cũng bị người khác bắt chước được.
Khi người khác bắt chước, tiến hành loại bỏ và thăng cấp vẫn chưa muộn.
Sau khi cửa hàng đóng gói da gai xong, mấy người Kim Phi lại đi một chuyến tới cửa hàng ngũ cốc, mua vài bao ngũ cốc.
Không còn cách nào, bây giờ phải nuôi mấy chục miệng ăn, lương thực tiêu hao rất nhanh.
Sợ rằng bị tên nha dịch kia vướng chân, sau khi mua đồ xong Kim Phi không kịp ăn cơm, dắt mấy người cùng rời khỏi huyền phủ.
Thực chất Kim Phi nghĩ nhiều rồi, mãi cho đến khi bọn họ rời khỏi huyền phủ được một tiếng, tên nha dịch kia mới được sư gia thả ra.
Đi ra ngoài cửa huyền nha, làm gì còn bóng dáng của Kim Phi và Lưu Thiết nữa?
“Hai người vừa rồi nói chuyện với ta đâu?”
Nha dịch bắt một tiểu lại canh cửa hỏi.
“Trương bổ đầu, ngài vừa đi bọn họ đã đi rồi”, tiểu lại đáp.
“Chết tiệt!”
Nha dịch hận không thể tự tát vào mặt mình một cái.
Cơ hội tốt như vậy, lại vụt mất rồi.
“Đúng rồi, ngươi biết bọn họ đến huyền nha làm gì không?”, nha dịch hỏi.
“Hình như là tới để hủy hộ khẩu”, tiểu lại nói.
Nha dịch quay đầu lại chạy vào bên trong nha môn.
…
Quay về làng Tây Hà, thợ mộc vừa rời đi, hắn vừa mang tới phụ kiện của năm chiếc guồng quay tơ, Trương Mãn Thương đang lắp ráp.
Một đám phụ nữ vây kín cửa, háo hức chờ đợi nhưng không ai dám vào.
Bởi vì Đường Đông Đông đã nói rồi, nếu như ai dám nhìn trộm Mãn Thương làm việc, sau này đừng hòng tới phường tơ nữa.
Vì vậy bây giờ đám phụ nữ không đi đào rau dại nữa, từ sáng tới tối trực ở cửa tiệm rèn, chỉ cần Mãn Thương lắp xong một cái lập tức sẽ bị đám phụ nữ này cướp đi.
Kim Phi nhìn bãi cỏ một lượt, ở đây đã chật cứng với hơn hai mươi guồng quay tơ rồi, Đường Đông Đông và Nhuận Nương không có chỗ kê giường, lại phải quay về căn phòng phía Đông, chen chúc cùng với Tiểu Nga.
Bây giờ vẫn là cuối xuân, vấn đề cũng không lớn lắm, nếu là mùa hè nóng nực mà đông người chen chúc nhau, đừng nói là làm việc, không làm gì cũng đã đủ say nắng rồi.
Đã có người đề nghị mang guồng quay tơ quay về nhưng đã bị Đường Đông Đông kiên quyết từ chối.
Bây giờ guồng quay là tâm can của cô ấy, cô ấy thà làm chậm chút, làm ít chút cũng tuyệt đối không để người khác mang ra khỏi đây.
Diện tích của phường tơ đã không thể mở rộng thêm được nữa rồi.
Nhưng Kim Phi không muốn dựng lều như này nữa.
Mùa hè dột mưa, mùa đông lọt gió, không an toàn.
Nếu đã quyết định làm dài lâu, Kim Phi hi vọng chỗ làm có thể kiên cố một chút.
Nhà lầu thì không nói, nhưng làm mấy căn phòng thì có gì khó chứ?
Nhưng làng Tây Hà không có lò gạch ngói, và dường như không có lò gạch ngói ở các làng và thị trấn gần đó và thậm chí cả huyền phủ Kim Xuyên.
Không thể vì xây mấy gian phòng mà dựng cả một lò gạch được?
Đợi đã!
Nếu đã không có thì sao mình lại không thể dựng một cái được chứ?
Đây nhất định là một công việc kinh doanh sinh lời.
Dù sao cũng không khó để đào một cái lò nung đất.
Nghĩ đến đây, Kim Phi lập tức tràn đầy khí thế.
Việc cày cấy mùa xuân đã kết thúc, và những người đàn ông bây giờ ở nhà không có gì làm cả.
Kim Phi phất tay một cái, đàn ông trong làng đều tụ tập tới.
Cho dù là lúc nào, cơ sở kinh tế quyết định địa vị trong gia đình, trước đây khi làm nông, đàn ông là lao động chính, vì vậy mọi chuyện trong gia đình đều do đàn ông quyết.
Kể từ khi bắt đầu công việc ở phường tơ, phụ nữ trong nhà đều có thể kiếm tiền được, mỗi tháng kiếm được ba mươi đồng, nhiều hơn so với đàn ông trồng ruộng, buổi sáng ăn cơm không cần đợi đàn ông nữa, nói rằng vội đi làm.
Hôm trước lục ca vì chuyện này mà đánh cho lục tẩu một trận, kết quả lục tẩu không kịp đi làm nên tới muộn, còn vì cánh tay bị thương nên tốc độ quay tơ bị chậm, bị Đường Đông Đông bảo quay về, chọn một người phụ nữ khác để thay thế.
Lục tẩu trước giờ luôn yếu đuối vậy mà khi quay về suýt chút nữa liều mạng với lục ca, bố mẹ chồng luôn bênh con trai mà lần này cũng đứng về phía lục tẩu, ông cụ cầm cuốc đuổi lục ca chạy khắp mấy cánh đồng.
Quá đáng nhất là tam tẩu, nghe nói bây giờ cô ta không thèm giặt quần áo nữa, hôm qua Nhị Cẩu Tử đi tè liền nhìn thấy tam thúc nửa đêm ôm theo chậu quần áo quay về từ bên hồ, giống như ăn trộm vậy.
Phụ nữ càng lúc càng khoa trương, đám đàn ông hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng không còn cách nào.
Từng người một uể oải ngồi xổm trong góc, thở ngắn than dài.
Nghe thấy trưởng làng tới thông báo rằng Kim Phi lại muốn tuyển nhân công, mà lần này là tuyển nam, đám đàn ông lập trức tràn đầy khí thế, ai nấy đều vội vàng chạy tới nhà Kim Phi, sợ rằng đến muộn sẽ không đến lượt mình.
Khi nghe thấy Kim Phi nói rằng một ngày được ăn hai bữa, trả lương hai đồng, việc này khiến cho bọn họ cảm động suýt rơi nước mắt.
Cuối cùng cũng trở mình được rồi.
Phụ nữ một ngày chỉ kiếm được một đồng còn đàn ông một ngày kiếm được hai đồng!
Chiều hôm đó, đám đàn ông mang đồ nghề ra bãi đất hoang ven sông.
Nơi này được Kim Phi lựa chọn kỹ lưỡng sau một thời gian dài, chất đất gần đây thích hợp để làm gạch.
Một bộ phận đào đất, đào lò trong khu vực đã định, còn một nhóm khác ra sau núi tìm gỗ đốt và làm xe đẩy, nhóm cuối cùng thì làm gạch bôi dưới sự chỉ dẫn của Kim Phi.
Không có những máy móc của tương lai, mọi thứ chỉ có thể dùng sức người.
Bùn được đào từ sông lên, đổ nước lên rồi dùng cuốc nhào qua nhào lại như sợi mì, rồi dùng khuôn làm bằng ván gỗ ép xuống thành những viên gạch vuông.
Viên gạch sau khi làm xong không thể sử dụng ngay được, cần để trên mặt đất thoáng cho khô.
Đợi sau khi đào xong lò gạch thì có thể sử dụng được rồi.
Đám đàn ông làm việc cực kỳ chăm chỉ, Kim Phi vốn nghĩ rằng để đào một lò gạch mất khoảng bảy ngày, nhưng không ngờ rằng chỉ cần năm ngày để hoàn thành công việc.
Điều kiện có hạn, lò nung này còn rất thô sơ, nhưng đối với người Đại Khang lạc hậu thì đã rất tân tiến, ít nhất nung gạch đỏ thông thường cũng không có vấn đề gì.
Củi đã chuẩn bị xong, Kim Phi hướng dẫn dân làng chuyển đống gạch vào lò gạch, sau đó cửa lò bị chặn lại, khói dày đặc bốc ra từ ống khói trên đỉnh.
Từ những viên gạch nung mềm đến những viên gạch đặc, phải nung trong hơn ba ngày ba đêm ở nhiệt độ cao hơn 800 độ.
Nhiệt trị của củi thấp, lại là lò mới nên Kim Phi ước tính sẽ mất nhiều thời gian hơn.
Ngay cả những viên gạch nung đầu tiên cũng đã sẵn sàng để được cạo bỏ.
Ngoài việc nung gạch, lò nung còn được tưới nước để làm mát, toàn bộ quá trình diễn ra hơn chục ngày, thậm chí lâu hơn.
Kim Phi chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi trong khi sắp xếp để dân làng tiếp tục làm gạch.
Kết quả là trước khi gạch được nung, một nhóm khách không mời đã đến làng.
Hơn một chục người đều cưỡi những con ngựa chiến cao lớn, dẫn đầu là một thanh niên mặc áo choàng xanh, theo sau là một nhóm đàn ông vạm vỡ đội mũ sắt và áo giáp.
Tất cả đều có khuôn mặt dữ tợn, và một số có vết sẹo trên mặt.
Mấy đứa trẻ đang chơi ở đầu làng, thấy nhóm người này chạy tới thì sợ hãi chạy lại la hét.
“Thổ phỉ tới rồi!”