Dù người tị nạn đã được tái định cư tạm thời nhưng việc nhồi nhét hàng chục người vào một khu nhà ở tập thể không phải là giải pháp lâu dài.
Chỉ có cách xây thêm các khu nhà ở càng sớm càng tốt thì mới có thể tuyển dụng được nhiều công nhân hơn, tạo ra nhiều giá trị hơn và cứu sống nhiều người tị nạn hơn.
Mùa đông vừa tới, trời sẽ càng ngày càng lạnh, việc xây dựng dưới trời mưa lúc này rất lạnh, nhưng nếu kéo dài việc thi công thì sau đó cũng sẽ rất lạnh.
Xuất phát từ lý do trên, Kim Phi cuối cùng đã quyết định tiến hành thi công dưới trời mưa.
Nhưng y đã nói thêm: “Đi tìm Tuyết Mai để lấy về một lô áo mưa phát cho công nhân, đồng thời báo cho nhà ăn nấu canh nóng cho công nhân khỏi cảm lạnh!”
"Vâng!" Thiết Thế Hâm cúi đầu đáp.
Công nhân luôn vận động trong lúc thi công, nếu có thể mặc áo mưa, uống canh nóng bất cứ lúc nào thì cũng không phải là vấn đề lớn.
Thiết Thế Hâm quay lại và truyền lệnh cho cấp phó Tiểu Lưu lập tức đi tìm Tần Tuyết Mai.
Dưới sự điều phối của Tiểu Lưu, việc thi công diễn ra rất suôn sẻ.
Trong lòng lo nghĩ vấn đề người tị nạn, Kim Phi ngủ không ngon lắm, ngủ chưa đến bốn tiếng đã tỉnh dậy.
Tả Phi Phi và Bắc Thiên Tầm bận rộn với vấn đề an ninh, còn Nhuận Nương đang nấu ăn, chỉ có công chúa Lộ Khiết là không có việc gì làm nên ở bên giường Kim Phi đọc báo để giết thời gian.
Nhìn thấy Kim Phi tỉnh dậy, công chúa Lộ Khiết nhanh chóng đặt tờ báo xuống, nhẹ nhàng vỗ về Kim Phi như vỗ về một đứa trẻ.
Nhưng Kim Phi không tiếp tục ngủ mà ngồi dậy.
"Tiên sinh, chàng không ngủ tiếp à?"
“Ta không ngủ nữa”, Kim Phi lắc đầu: “Ta đã ngủ bao lâu rồi?”
Công chúa Lộ Khiết liếc nhìn mưa đang rơi: “Không đến hai canh giờ”.
“Bên ngoài vẫn mưa à?”
“Vẫn mưa”, công chúa Lộ Khiết vừa giúp Kim Phi mặc quần áo vừa nói: “Bọn ta còn tưởng rằng chàng sẽ ngủ đến chiều nên đã ăn trước, nhưng Nhuận Nương có để phần đồ ăn cho chàng, lát nữa ta sẽ mang lên!”
“Không cần”, Kim Phi dang rộng cánh tay để công chúa Lộ Khiết giúp y đeo thắt lưng: “Việc thi công thế nào rồi?”
“Trước bữa trưa, ta nghe Phi Phi nói, hình như đã xây thêm ba dãy nhà ở tập thể rồi”.
“Đã xây được ba dãy rồi à?” Kim Phi ngạc nhiên hỏi: “Một dãy mà họ nói có giống như một dãy hôm qua xây không?”
"Chắc là giống nhau", công chúa Lộ Khiết nói: "Nhưng chỉ là lúc ăn cơm có nghe Phi Phi nói đến, còn tình hình cụ thể ra sao thì ta cũng không rõ".
Xưởng cá muối là địa bàn của Khánh Mộ Lam, Khánh Mộ Lam đương nhiên không muốn nhìn thấy công chúa Lộ Khiết.
Nếu là trước kia khi chưa ký khế ước, công chúa Lộ Khiết có thể mặt dày đưa ra nhiều yêu cầu. Nhưng hiện tại Kim Phi đã đồng ý hỗ trợ Đông Man, công chúa Lộ Khiết cũng không muốn gây thêm rắc rối. Mặc dù cô ta rất quan tâm đến tiến độ xây dựng nhưng cũng không hỏi quá sâu, để tránh khiến Khánh Mộ Lam khó chịu.
Kim Phi liếc nhìn công chúa Lộ Khiết và có lẽ đã đoán được cô ta đang nghĩ gì. Có điều bây giờ Kim Phi đang bận tâm đến vấn đề tái định cư của người tị nạn và không có ý định giải thích quá nhiều với công chúa Lộ Khiết.
Sau khi công chúa Lộ Khiết giúp y đeo thắt lưng, Kim Phi xoa đầu công chúa để an ủi, sau đó mở cửa bước ra ngoài.
Tắm rửa một lát, Kim Phi còn chưa kịp ăn cơm thì đã ngồi xe ngựa phóng tới công trường.
Một căn lều mới được dựng lên bên cạnh công trường, được xem như trụ sở chỉ huy công trình.
Kim Phi bước vào lều và ngay lập tức nhìn thấy Thiết Thế Hâm và Từ Cương đang ngồi bên cạnh bếp lò.
Hai người nhìn thấy Kim Phi liền nhanh chóng đứng lên hành lễ.
"Tại sao hai vị đại nhân không nghỉ ngơi?" Kim Phi cau mày hỏi.
"Chúng tôi đã nghỉ ngơi, nhưng đều đã lớn tuổi, ngủ ít, cho nên đã tỉnh dậy từ sớm" Thiết Thế Hâm lại hỏi: "Tiên sinh, sao tiên sinh cũng đã dậy rồi?"