Dù khinh khí cầu này đã được sửa đổi và hình thể đã trở nên nhỏ hơn nhiều nhưng nó vẫn là một quái vật khổng lồ như cũ.
Từ xa quân Tần Vương trên núi Ô Đầu đã nhìn thấy được.
Lần này họ không có thời gian để xin chỉ thị của cấp trên nên quay người chạy về phía lều người thuần hóa chim ưng Đông Man đang ở.
Sau chuyện trinh sát vừa rồi, người thuần hóa chim ưng Đông Man đã kiềm chế hơn trước rất nhiều, nghe thấy bên ngoài hô khinh khí cầu hắn đã vội mặc quần đỡ Hải Đông Thanh chạy ra ngoài.
Người thuần hóa chim ưng thấy khinh khí cầu càng ngày càng gần, đang định thả Hải Đông Thanh ra thì đám người của Trần An Tiệp nhanh chóng bước tới hét lên: "Chờ đã!"
"Sao vậy?" Người thuần hóa chim ưng mày hỏi.
"Nhân viên hộ tống biết chúng ta có Hải Đông Thanh nhưng vẫn cho khinh khí cầu tới đây, ngươi không thấy có vấn đề sao?" Trần An Tiệp hỏi.
"Có lý!" Người thuần hóa chim ưng có vẻ trầm ngâm.
Đúng vậy, nhân viên hộ tống biết họ có Hải Đông Thanh mà vẫn thả khinh khí cầu tới đây thì đúng là có vấn đề thật.
Trần An Tiệp ý thức được mình đã nói rõ ràng như vậy nhưng người thuần hóa chim ưng vẫn có vẻ mê mang, lòng không khỏi thở dài nhịn không được mà mắng đám người Đông Man ngu ngốc.
Trình độ học vấn của người Đông Man thấp hơn Đại Khang, mặc dù mấy năm gần đây Đại Khang liên tục bị người Đông Man đè xuống đất nhưng trong lòng nhiều học giả Đại Khang vẫn coi thường người Đông Man.
Mắng thì mắng nhưng nhắc nhở vẫn cần phải nhắc nhở, dù sao quân Tần Vương vẫn phải nhờ vào Hải Đông Thanh của người Đông Man để chống lại khinh khí cầu.
Thế nên Trần An Tiệp giải thích: "Nếu nhân viên hộ tống dám làm như vậy, tám phần là muốn dùng thủ đoạn lần trước để oanh tạc Hải Đông Thanh!"
Không thể không nói, Trần An Tiệp có thể được Tần Vương coi trọng cũng là vì đầu óc nhanh nhạy, dù hắn không phải là con vợ cả nhưng vẫn được Tần Vương lập làm thái tử.
Sau khi nhìn thấy khinh khí cầu, hắn chỉ sửng sốt một chút là đã đoán được kế hoạch của Kim Phi.
Thực ra Kim Phi cũng biết kế hoạch này có thể không giấu được chỉ huy của quân Tần Vương, nhưng y cũng không có ý định đánh lén.
Đây là một âm mưu, cho dù quân Tần Vương biết rõ kế hoạch của y cũng chỉ có thể cho Hải Đông Thanh bay ra, nếu không đội hộ tống sẽ oanh tạc núi Ô Đầu!
"Còn muốn oanh tạc Hải Đông Thanh của ta?" Người thuần hóa chim ưng nghe vậy, mắt đã tràn đầy lửa giận nhưng sau đó lại hiện lên vẻ lo lắng.
Vụ nổ khinh khí cầu lần trước đã khiến Hải Đông Thanh bị thương, phải mất mấy ngày nghỉ ngơi mới hồi phục được.
Hải Đông Thanh chính là mạng sống của hắn, nếu lại xảy ra chuyện, Hải Đông Thanh bị thương hoặc bị nổ chết thì hắn cũng xong đời!
Nghĩ đến đây, người thuần hóa chim ưng không biết nên làm gì mới phải lại quay đầu nhìn Trần An Tiệp hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ? Hay là lần này chúng ta không thả Hải Đông Thanh ra?"
Trần An Tiệp lại thầm mắng người thuần hóa chim ưng ngu ngốc, ngoài miệng lại nói: “Khinh khí cầu sắp bay qua, chỉ có Hải Đông Thanh mới có thể xử lý được. Nếu chúng ta không thả nó ra, nhân viên hộ tống ném lựu đạn xuống thì chúng ta sẽ toi đời!"
"Có lý," Người thuần hóa chim ưng gật đầu: "Nhưng nếu thả ra rồi Hải Đông Thanh bị nổ chết thì sao?"
“Cái này..." Trần An Tiệp cũng vào ngõ cụt.
Lần này Kim Phi vẫn sử dụng chiêu cũ, để họ có nhìn ra được hay không thì vẫn phải thả Hải Đông Thanh ra.
Nhìn khinh khí cầu càng ngày càng gần, suy nghĩ của Trần An Tiệp nhanh chóng thay đổi: "Như vậy, ngươi để Hải Đông Thanh bay qua trước sau đó nó sắp đến gần thì gọi về!"
"Tại sao?" Người thuần hóa chim ưng hỏi.
"Ngươi đừng có tại sao nữa, không muốn chết thì cứ làm đi!" Trần An Tiệp trừng mắt nhìn người thuần hóa chim ưng gầm lên: "Mau lên, nếu không sẽ không kịp!"
Quân Tần Vương phải nhờ vào Hải Đông Thanh để khắc chế khinh khí cầu, thế nên trước đó Trần An Tiệp rất khách sáo với người thuần hóa chim ưng, thế nhưng đây là lần đầu tiên hắn dùng giọng điệu ra lệnh để nói chuyện với người thuần hóa chim ưng.
Trước nay địa vị Trần An Tiệp rất cao, bây giờ lại mang theo một đám hộ vệ khiến người thuần hóa chim ưng bị khống chế, vô thức giơ tay lên thả Hải Đông Thanh ra ngoài.
Hải Đông Thanh gáy lên một tiếng, bay về phía khinh khí cầu.
Trên khinh khí cầu phía trước, hai lính trinh sát nhìn nhau mỉm cười: “Đến rồi!”
Lính trinh sát đứng ở cạnh giỏ đưa tay trái lấy một cái mồi lửa, tay phải đưa lên đỉnh đầu kéo một cái mồi dẫn lửa.
Nhưng anh ta cũng không châm lửa luôn mà là nhìn đồng hồ nước trước mắt rồi lại nhìn vị trí của Hải Đông Thanh, yên lặng tính toán thời gian châm lửa!
Khi Hải Đông Thanh còn cách khinh khí cầu khoảng một ngàn mét, lúc này lính trinh sát mới châm mồi lửa, sau đó hai người nhìn nhau rồi cùng nhau nhảy ra khỏi giỏ.
Trên núi Ô Đầu, đồng tử của Trần An Tiệp co rúm lại khi nhìn thấy nhân viên hộ tống nhảy ra khỏi giỏ.
Hắn biết mình đoán đúng rồi, lính trinh sát thật sự muốn cho Hải Đông Thanh nổ tung!
"Mau, gọi Hải Đông Thanh trở lại!"
Trần An Kiệt nắm lấy cánh tay của người thuần hóa chim ưng hét lớn.
Người thuần hóa chim ưng rất không hài lòng với giọng điệu ra lệnh của Trần An Tiệp nhưng khi thấy bộ dạng như muốn ăn thịt người của Trần An Tiệp, người thuần hóa chim ưng cau mày, cuối cùng đưa đầu ngón tay vào miệng và huýt một tiếng sáo lớn.
Lúc này Hải Đông Thanh còn cách khinh khí cầu chưa tới trăm mét, nghe thấy tiếng huýt sáo nó không khỏi hơi bối rối.
Trước đây Hải Đông Thanh này đã trải qua quá trình huấn luyện để nhằm vào khinh khí cầu và phi thuyền, trong những lần huấn luyện đó chỉ cần nhìn thấy khinh khí cầu là phải công kích.
Nhưng lúc này lại nghe thấy tiếng huýt sáo của người thuần hóa chim ưng gọi về, chuyện này khiến đầu óc vốn không phức tạp của Hải Đông Thanh không thể quay đầu lại.
Do dự mấy giây đến khi còn cách khinh khí cầu chưa đầy mười mét, Hải Đông Thanh mới quyết định quay đầu bay về.
“Sao nó lại bay về?”
Hai lính trinh sát phía sau khinh khí cầu đều sốt ruột.
Tuy nhiên, trước đó họ lo lắng sẽ vô tình bị thương do vụ nổ nên đã cố tình kéo xa khoảng cách.
Lúc này họ đã cách khinh khí cầu trước mặt hai đến ba trăm mét, dù lo lắng đến đâu họ cũng không thể làm gì được.
Nhưng vào lúc này, khinh khí cầu nổ tung!
Tuy rằng lúc này Hải Đông Thanh đã bay đi hơn hai mươi mét, nhưng lần nổ này không xảy ra trong giỏ mà gói thuốc nổ lắp bên trong khinh khí cầu đã phát nổ!
Sóng không khí cực lớn đánh Hải Đông Thanh lộn nhào mấy lần trên không trung!
Để tăng tỉ lệ trúng đích, lần này Kim Phi còn đổ rất nhiều cát sắt vào túi thuốc nổ.
Cánh trái của Hải Đông Thanh đã bị cát sắt va vào hai chỗ, mặc dù cát sắt quá nhỏ không đủ để làm gãy cánh của Hải Đông Thanh nhưng cũng vì thế mà tốc độ bay của nó đã giảm đi rất nhiều.
Điều quan trọng nhất là Hải Đông Thanh bị vụ nổ làm cho chấn động, sau khi ổn định cơ thể nó hét lên một tiếng rồi quay người bay về phía người thuần hóa chim ưng.
Giống như một đứa trẻ bị người bên ngoài bắt nạt, suy nghĩ đầu tiên của nó là quay về tìm người lớn trong nhà.
"Đừng để nó quay lại, mau kêu nó xử lý cái khinh khí cầu phía sau đi!"
Trần An Tiệp lại gầm lên với người thuần hóa chim ưng.
Mặc dù người thuần hóa chim ưng cũng cảm thấy có lỗi với Hải Đông Thanh và cũng muốn gọi nó xuống xem có bị thương hay không, nhưng lúc này hắn cũng nhận ra rằng mình phải xử lý cái khinh khí cầu phía sau, nếu không tất cả bọn họ đều phải chết!
Nghĩ tới đây, người thuần hóa chim ưng lại đưa ngón tay vào miệng huýt sáo thúc giục Hải Đông Thanh tấn công.
Tuy nhiên, Hải Đông Thanh vừa va phải vụ nổ ở cự ly gần, lỗ tai nó bị rung động đến mức không còn nghe thấy gì nên vẫn bay thẳng về phía người thuần hóa chim ưng.