Khi quy mô của thương hội Kim Xuyên càng ngày càng phát triển, hàng hóa cần vận chuyển ngày càng nhiều, tuy nhiên, giao thông ở Đại Khang vẫn lạc hậu, đỉnh Song Đà lại nằm bên sông Gia Lăng, cho nên thương hội Kim Xuyên vẫn luôn đang phát triển vận tải đường thủy.
Không lâu sau khỉ nhà máy muối ở làng Tây Xuyên được thành lập, Quan Trụ Tử đã mua rất nhiều tàu thuyền lớn từ khắp các nơi, sau đó anh ta lại mua thêm hai xưởng đóng tàu sắp phá sản ở Xuyên Thục và Giang Nam.
Vốn luôn là liều thuốc tốt nhất để kích thích sự phát triển của ngành, với sự đầu từ không ngừng của Kim Phi, xưởng đóng tàu sắp phá sản ban đầu đã lấy lại được sức sống, công nhân đã vượt qua được thời kỳ đỉnh cao chỉ trong một thời gian ngắn.
Mặc dù việc sản xuất tàu đóng tàu quy mô lớn mất nhiều thời gian, nhưng việc chế tạo các loại thuyền nhỏ như thuyền cứu sinh lại rất dê dàng, ngoài ra Kim Phi đã cải tiến quy trình sản xuất, đưa vào vận hành dây chuyền sản xuất, trong một khoảng thời gian ngắn giúp hiệu quả
làm việc của nhà máy đóng tàu tăng lên gấp nhiều lần.
Kể từ sau khi Đường Tiểu Bắc xảy ra chuyện, thuyền cứu sinh đã trở thành trang bị tiêu chuẩn cho tất cả các tàu thuyền của thương hội Kim Xuyên.
Dù là tàu thuyền chở hàng của chính gia đình mình, hay thuê của người khác, chỉ cần là người chuyển hàng giúp cho thương hội Kim Xuyên thì dều cần phải được trang bị.
Kỳ thực Đường Tiểu Bắc không cần phải giải thích, sau khi Bắc Thiên Tâm hỏi xong thì cũng tự mình nghĩ ra được rồi.
Để che giấu sự lúng túng của mình, cô ấy vén tóc lên, tò mò nhìn vào phía ngăn bí ẩn: “Mấy hộp khác đựng cái gì?1′
“Trong hộp này đựng đồ tạo lửa, hộp này đựng đồ lấy nước, cái này chăn ga gối đệm.1′
Kim Phi chỉ vào ba chiếc hộp còn lại và giới thiệu từng chiếc một.
■’Chúng ta đang ở trên biển, khắp nơi đều là nước, chúng ta còn phải mang theo đồ lấy nước sao?1′ Bắc Thiên Tâm hỏi.
“Mặc dù trên biển khắp nơi đều là nước, nhưng nước biển không thể uống được.”
“Tại sao?”
“Bởi vì… bởi vì nước biển mặn nên bên trong chứa quá nhiều muôi nếu uống vào thì sẽ bị mặn chết, không tin thì cô múc nước biển lên thử xem.”
Kim Phỉ không có tâm trạng giải thích thành phần nước biển cho Bắc Thiên Tâm, chỉ có thể dùng lý do này để giải thích.
Đây là lần đầu tiên Bắc Thiên Tâm đến Đông Hải, trước đây vẫn luôn ở trên thuyền, nguồn nước ngọt dồi dào, chưa bao giờ nghĩ đến việc nếm thử mùi vị của nước biển.
Nghe thấy Kim Phỉ nói như vậy, cô ấy đưa tay múc một ít nước biển, đưa vào miệng vào uống một ngụm.
Một giây sau, cô ấy phun thẳng nó ra.
Kim Phi đã đoán trước được phản ứng này của cô ấy nên nhanh chóng đưa ấm nước ra.
Bắc Thiên Tầm súc miệng nhiều lần để loại bỏ vị mặn và đắng trong miệng.
“Cái này cũng mặn quá rồi nhỉ!”
Bắc Thiên Tầm cuối cùng đã hiểu tại sao Kim Phi lại mang theo dụng cụ lấy nước.
Uống nước biển sẽ thực sự bị mặn chết
thật.
Sau khi lấy ba chiếc hộp ra, ở chỗ sâu nhất của ngăn an được đặt ngay ngắn những hòn đá đen có lỗ nhỏ.
“Đây là cái gì vậy?” Bắc Thiên Tầm chỉ vào viên đá màu đen hỏi.
“Đây là than, sau này chúng ta sẽ phải sống dựa vào nó.” Kim Phi giải thích: “Có than chúng ta có thể đốt lửa rất lâu, dùng nó để chưng cất nước ngọt.”
“Hộp này đầy đủ quá.” Bắc Thiên Tâm cảm thán: “Thuyền cứu sinh nào cũng có những thứ này sao?”
“Không phải vậy, những chiếc thuyền chở hàng đó chủ yếu chạy trên sông Trường Giang, không cần dùng những thứ này, cho nên thuyền cứu sinh sẽ khác, những dụng cụ mang theo cũng khác.”
Kim Phỉ nói: “Những chiếc thuyền cứu sinh chúng ta mang ra biển lần này đều là loại chế tạo đặc biệt…”
Nói tới đây, Kim Phỉ đột nhiên trầm mặc.
Y lại nhớ đến Đại Lưu.
Nếu như đám người Đại Lưu có thể thành công lên được thuyền cứu sinh, có lẽ bọn họ đã
không chết.
Nhưng lúc này Kim Phi đã điều chỉnh tâm trạng, sau một lúc trầm mặc y lại ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, muốn phán đoán vị trí hiện tại của mình.
Nhưng nhìn thoáng qua, tất cả những gì có thể nhìn thấy được chỉ là mặt biển mênh mông rộng lớn, đừng nói đến những hòn đảo, ngay cả một con chim biển cũng không nhìn thây, căn bản không có đầu mối nào để phán đoán được.
Kim Phi nhìn một hồi, không thể làm gì khác chỉ đành bỏ cuộc.
Y mở hộp đồ tạo lửa, lấy từ trong đó ra một chiếc quân đao có kim chỉ nam, đi về hướng tây.
Cũng may lúc này gió đông vừa thổi, sau khi kéo buồm lên, Kim Phi lấy từ trong chiếc ngăn bí ẩn ra một chiếc hộp nhỏ đựng chăn ga gối đệm.
Trong hộp không chỉ có chăn nệm, mà còn có hơn chục ống thép.
Kim Phi nhét ống thép vào cái lỗ nhỏ đã được chừa sẵn từ trước, sau đó buộc tấm nệm chống thấm vào ống thép, thế là một màn che đơn giản đã được làm xong.
“Tướng công, chàng thật là lợi hại!”
Đường Tiểu Bắc kinh ngạc nói.
Lúc này đang là tháng có nắng độc hại nhất trong năm, vừa nãy cô ấy cảm thấy mình sắp bị cháy nắng luôn fôỉ.
Chỉ trong vài giờ, Đường Tiểu Bắc đã bị đen sạm khá nhiều.
Khi Kim Phi dựng màn che, đương nhiên không phải là lo Đường Tiểu Bắc bị phơi đen, mà là sợ bọn họ bị say nắng và đổ mồ hôi vì quá nóng.
Làm xong tất cả những chuyện này, Kim Phi không còn việc gì để làm, y lấy từ trong khoang thuyền ra dụng cụ câu cá mà Đường Tiểu Bắc đã để trên thuyền, ỉm lặng ngồi ở đuôi thuyền câu cá.
Trên thuyền mặc dù có lương khô, nhưng bọn họ không biết sẽ phải trôi dạt trên biển bao nhiêu lâu, đương nhiên là càng nhiều đồ ăn càng tốt.
Trong khỉ câu cá, Kim Phi cũng đang hồi tưởng lại trong đầu.
Đường Tiểu Bắc nhận thấy Kim Phi lúc thì cau mày, lúc thì lại thở dài, lo lắng y lại đang tự trách mình nên cầm lấy một bộ cần câu khác,
ngồi ở bên cạnh Kim Phỉ, an ủi nói: “Tướng công, chàng đừng tự trách nữa, lần này chỉ là một sự cố ngoài ý muốn thôi….1′
“Ta không tự trách, là đang xem xét lại.” Kim Phi nói: “Trước đây ta quá kiêu ngạo, luôn cảm thấy chỉ cần nắm được vũ khí ưu thế, những thứ khác đều không đáng để nhắc đến.
Ta đã đánh giá thấp đám quyền quý đó.
Bọn họ đều là những con cáo già, mỗi người đều ẩn náu sâu hơn biển, trong lòng dù hận ta và Vũ Dương, bình thường gặp chúng ta vẫn mỉm cười vui vẻ.
Lúc đó ta còn thấy bọn họ thật nực cười, nhưng bây giờ nghĩ lại, người đáng buồn cười lại là ta!
Có một số tên quyền quý có truyền thừa gần ngàn năm, căn cơ của bọn họ thực sự quá sâu xa, sao ta lại coi thường bọn họ chứ?
Nếu cẩn thận hơn thì tai nạn lần này đã có thể hoàn toàn tránh được rồi.”
“Tướng công, không sao đâu, đi một ngày đàng học một sàng khôn, chờ khi chúng ta trở về, chàng đừng coi thường bọn họ nữa, hãy đánh một trận cẩn thận, ta không tin bọn họ có thể đánh bại được tiêu cục, đánh lại được quân
Trấn Viễn!”
Đường Tiểu Bắc đằng đằng sát khí nói: “Chỉ cần tìm ra kẻ đứng sau lần này là ai, ta nhất định sẽ bảo Vũ Dương tiêu diệt chín đời nhà hắn, tướng công, đến lúc đó chàng đừng ngăn cản Vũ Dương!”
“Đây chính là điều ta lo lắng.” Kim Phỉ nói: “Đối phương có thể đầu độc tất cả mọi người, rõ ràng là đã mưu tính từ rất lâu rồi, sau hai lần thanh trừng của Vũ Dương, đám quyền quý dều sợ vỡ mật, nếu dám ra tay, chắc chắn đã chuẩn bị một kế hoạch đầy đủ.
Tiểu Bắc, muội có nhớ Lão Tạ đã từng nói gì không?”
“Lúc đó hắn nói rất nhiều, tướng công muốn nhắc đến câu nào?” Đường Tiểu Bắc hỏi.
“Đại Lưu nói sẽ báo thù hắn, Lão Tạ nóỉ sắp không còn làng Tây Hà và tiêu cục Trấn Viễn nữa.”
Kim Phi nói: “Sợ rằng trong làng sắp xảy ra chuyện rồi!”
“Lần trước sau khi bị thổ phỉ bao vây, Hạ Nhi tỷ tỷ đã xây dựng lại rất nhiều pháo đài, ai có thể đột nhập vào làng chúng ta được?”
Đường Tiểu Bắc cau mày nói.
“Trước kia ta cũng cho rằng Kim Xuyên đã bền chắc như thép, nhưng gã chạy vặt trên thuyền đó nói đúng, trên thế giới này làm gì có nơi nào bền chặt như thép chú?”
Kim Phi mỉm cười khổ nói: “Lòng người thay đổi, bọn họ có thể xúi giục Lão Tạ, chẳng lẽ không thể xúi giục những nqười khác sao?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK