Cả người cô quân lấy y như bạch tuộc, nằm ngủ ngon lành.
Kim Phi cũng biết Quan Hạ Nhi gần đây vất vả, vì sợ đánh thức cô mà y không rời giường, chỉ nằm đấy suy nghĩ lại những chuyện xảy ra gần đây.
Kiếp trước cạnh tranh khốc liệt như thế, y vẫn có thể học lên tới tiến sĩ từ một ngôi làng nhỏ, học trong một trường đại học hàng đầu cả nước, tới thầy hướng dẫn cũng là người có tầm trong ngành. Y không phải kẻ lỗ mãng, lại càng không phải kẻ ngốc.
Chỉ là sau khi tới Xuyên Thục, Kim Phi đã chứng kiến quá nhiều thảm kịch làm ảnh hưởng tới nhận thức của y, trong lòng thì kìm nén quá nhiều cơn giận, mới bộc phát ở đỉnh Song Đà, rồi đưa ra quyết định thiếu lý trí.
Ở ngoài huyện phủ Kim Xuyên, bị Cửu công chúa tạt cho một chậu nước lạnh, lúc đấy y mới như bừng tỉnh lại.
Kim Phi là người biết tự kiểm điểm, nhận ra được sai lầm của bản thân, không hề cố chấp, mà vô cùng khiêm tốn chấp nhận.
Kim Phi nhân lúc vừa tỉnh ngủ, suy nghĩ rõ ràng nhất mà nhớ lại kế hoạch của Cửu công chúa nói trong rừng cây, nghĩ tới những sơ hở có thể có.
Quan Hạ Nhi ngủ rất say, mãi cho tới khi các nữ công nhân xưởng dệt bắt đầu huấn luyện ở sân bên cạnh, cô mới tỉnh dậy.
Thấy Kim Phi vẫn còn ở đây, cô như một con mèo nhỏ rúc vào lòng y, một hồi sau mới thỏa mãn mở mắt.
Nhìn thấy nắng sớm mai ngoài cửa sổ, Quan Hạ Nhi tỉnh luôn cả ngủ.
"Thôi xong, thôi xong, ngủ quên mất rồi!"
Cô quay sang tức giận nhéo Kim Phi một cái: "Đương gia, chàng dậy rồi, sao không gọi ta?"
“Hiếm khi nàng được ngủ nướng, gọi làm gì?”
Kim Phi hôn nhẹ lên trán cô một cái: "Trời còn sớm mà, nếu ngủ không ngon thì ngủ thêm lát nữa."
Lúc này trời vừa sáng, các nữ công nhân cũng mới bắt đầu huấn luyện.
"Trời sáng rồi, còn sớm gì nữa?"
Quan Hạ Nhi vừa nói vừa định đứng dậy thì bị Kim Phi kéo lại.
"Dù sao cũng ngủ quên rồi, ngủ thêm lát nữa cũng được."
"Ngủ thêm thì lát nữa dậy không phải bị người ta cười cho à?"
"Hai vợ chồng đứng đắn nghiêm túc mà, sợ họ cười cái gì?"
Kim Phi kéo Quan Hạ Nhi vào trong lòng: "Coi như ngủ cũng ta một lúc nữa đi."
"Không biết xấu hổ…"
"Được rồi, là ta không biết xấu hổ, là ta mặt dày được chưa?"
Kim Phi nở nụ cười vô lại: “Ôm thêm một lúc nữa, lâu lắm rồi chưa ôm nàng như vậy”.
Sự nghiệp phát triển, cả hai người cũng bận rộn hơn, Quan Hạ Nhi cũng rất tận hưởng khoảng thời gian họ ở riêng bên nhau.
Cô nghe thấy vậy thì cũng không cố chấp nữa, mà vòng tay ôm lấy cổ Kim Phi.
Đến khi hai người rời khỏi phòng, trời đã sáng rực.
Tới nhà ăn, họ phát hiện không chỉ Đường Tiểu Bắc đang ở đấy, mà cả Cửu công chúa và Tiểu Ngọc cũng tới, mặt Quan Hạ Nhi đột nhiên đỏ bừng, cô nấp sau lưng Kim Phi theo bản năng, như một đứa trẻ bị bắt quả tang.
“Biết rằng gặp gỡ sau ít ngày xa cách còn mãnh liệt hơn cả đêm tân hôn, nhưng hai người cũng quá cuồng nhiệt rồi nhỉ?”
Đường Tiểu Bắc vừa bóc trứng vừa nói đùa: "Nếu hai người mà không ra nữa thì điện hạ đã bảo Thấm Nhi đi gõ cửa rồi."
Da mặt Quan Hạ Nhi vốn dĩ đã mỏng, bây giờ lại càng muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
"Muội im lặng cho ta!"
Kim Phi tức giận nhét một cái bánh bao vào miệng Đường Tiểu Bắc.
Nếu để Đường Tiểu Bắc nói thêm vài câu nữa, có khi mặt của Quan Hạ Nhi sẽ nóng tới mức đun sôi được cả nước.
"Điện hạ, ăn sáng chưa?"
Trừng trị Đường Tiểu Bắc xong, Kim Phi quay sang hỏi Cửu công chúa, đồng thời cũng chuyển luôn đề tài: "Nếu chưa ăn thì ngồi xuống ăn cùng luôn đi."