Huyện lệnh nghỉ ngơi một lát, tiếp tục nói: “Thương hội Kim Xuyên luôn kiếm tiền từ quyền quý cường hào, nhưng sau khi đánh cường hào chia ruộng đất, Xuyên Thục không có quyền quý cường hào, quốc sư đại nhân cho chúng ta dùng đồ sắt rẻ hơn, còn dựng nhiều hợp tác xã mua bán như vậy, khiến cho thương hội Kim Xuyên chẳng những không kiếm tiền mà còn phải cho không tiền.
Của cải của quốc sư đại nhân tích góp từ mấy năm trước tuy rằng nhiều, nhưng để trợ cấp cho dân chúng chúng ta thì cũng tiêu tốn bằng hết.
Thật ra bệ hạ và quốc sư đại nhân hoàn toàn có thể gia tăng một số hạng mục thuế, đòi tiền chúng ta, nhưng bệ hạ và quốc sư đại nhân vì để người dân chúng ta được sống tốt hơn, an ổn hơn, bọn họ đã không làm như vậy, mà là lựa chọn cúi đầu tới tìm người dân chúng ta vay tiền!
Ta bất tài, nhưng cũng coi như là am hiểu kinh thư, triều đình tốt như vậy, hoàng đế và quốc sư anh minh như vậy, trong sách sử chưa bao giờ có!
Mặc kệ các dân làng nghĩ như thế nào, ta rất may mắn vào lúc sinh thời có thể nhìn thấy nền thái bình thịnh thế như này, cho nên, ta bằng lòng mang hết tiền để dành cho tiền trang vay!”
Dứt lời, ông ta đi thẳng sang bên cạnh, cầm lấy một cái bao lôi ra ba nén bạc và một nắm bạc vụn, đi đến trước mặt Chu Linh Lung.
Trước khi Chu Linh Lung và Nguyên Thái Vi tới thì cũng đã hỏi qua quy trình trong ngày, nhưng đoạn này hình như không có trong chương trình, có lẽ là huyện lệnh tự thêm vào.
Song Chu Linh Lung cũng không căng thẳng, đầu tiên là cười với huyện lệnh, sau đó quay sang ra hiệu cho người phụ trách tiền trang địa phương.
Người phụ trách địa phương nhanh chóng chạy qua đón, cười nói: “Trịnh huyện lệnh, để ta xử lý cho ngài!”
Nói xong, anh ta vừa cho người về cầm dấu chạm nổi và biên lai, còn mình thì cầm nén bạc và bạc vụn tự kiểm tra tỉ lệ thật giả và cân nặng.
Trụ sở của tiền trang Kim Xuyên ở ngay gần đó, thư ký nhanh chóng mang dấu chạm nổi và biên lai chuyên dụng tới, người phụ trách cũng kiểm tra đối chiếu số lượng nén bạc, sau đó từ cầm sổ sách ghi lại khoản vay này, sau đó xuất biên lai.
Biên lai này được sao làm ba liên, liên một giao cho huyện lệnh, liên hai để tiền trang địa phương lưu trữ, liên ba cần phải nộp lên tổng bộ để đối chiếu sổ sách, mỗi một bản đều cần điền số lượng và ký tên ấn dấu tay, cuối cùng còn cần phải đóng dấu chạm nổi thì mới có hiệu lực.
Vài phút lúc sau, người phụ trách tiền trang kiểm tra lại biên lai một lần, sau đó để huyện lệnh ký tên.
Huyện lệnh cũng tự kiểm tra lại biên lai, xác nhận không có vấn đề gì thì ký tên của mình.
Người phụ trách nhận lại biên lai, đóng dấu chạm nổi, sau đó xé một liên đưa cho huyện lệnh: “Trịnh huyện lệnh, đây là biên lai của ngài, ngài nhớ cất cẩn thận, nếu lúc nào cần lấy tiền thì cầm biên lai này và thẻ ngà đến trụ sở của chúng ta là được!”
“Được rồi!” Huyện lệnh nhận biên lai, cất vào trong túi.
Huyện lệnh vừa đứng lên, Lưu Sở vừa mới hỏi chuyện cũng lập tức ngồi xuống đối diện người phụ trách, gỡ túi tiền bên hông của mình xuống.
Leng keng!
Lưu Sở dốc ngược túi tiền xuống, đổ hết mọi thứ bên trong ra.
Trên mặt bàn có mấy viên bạc vụn, còn có một mớ tiền đồng.
“Đây là toàn bộ của cải của ta, ta để lại một ít tiền sinh hoạt, còn lại cho các ngươi mượn hết!”
Lưu Sở đếm hai mươi đồng tiền cất lại vào túi, sau đó đẩy hết số bạc vụn và tiền đồng còn lại đến trước mặt người phụ trách tiền trang.
“Cảm ơn Lưu tiên sinh, ngài chờ một lát, ta đếm lại một chút!”
Người phụ trách mỉm cười với Lưu Sở, sau đó quơ số bạc vụn và tiền đồng lại trước mặt mình.
Huyện lệnh và Lưu Sở đều là người có tiếng trong huyện, thấy hai người dẫn đầu, người dân đang đứng xem cũng không khỏi bàn tán xôn xao.
“Từ đại ca, ngươi có cho vay hay không?”
“Ta định để xem xem.”
“Vậy ta cũng chờ một chút!”
……
Ngay lúc người dân đa phần còn đang do dự, có một người dân đội cái mũ rách đi về phía bên này.
“Lão Tiền, ông làm gì đấy?”
Người bên cạnh giữ chặt lấy người dân này.
“Mùa đông năm kia, nhà ta không còn tí lương thực nào, mấy đứa nhỏ suýt chút nữa chết đói hết, may sao có tiền trang cho vay lương thực, chúng ta mới chống chọi qua được mùa đông đó!”
Người đội mũ rách nói: “Huyện lệnh lão gia vừa rồi nói đúng, lúc trước chúng ta chẳng có gì cả, thậm chí là lúc nào cũng có thể chết đói, tiền trang còn dám lấy tiền cho chúng ta vay, bây giờ tiền trang lấy ra bao nhiêu thứ để thế chấp như vậy, chúng ta còn phải lo lắng cái gì nữa?”