Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu nhìn nhau, cũng đi theo.
Khánh Hâm Nghiêu vừa đi vừa hỏi: “Vũ Dương, phòng tối nhỏ là gì?”
“Căn phòng tối nhỏ là một loại hình phạt độc nhất chỉ có ở đội nhân viên hộ tống, một khi có nhân viên hộ tống phạm sai lầm, tiên sinh sẽ nhốt bọn họ vào căn phòng tối đó một tiếng đồng hồ, để bọn họ úp mặt vào tường suy nghĩ về lỗi của mình và tự kiểm điểm”.
Cửu công chúa mỉm cười nhẹ nhàng giải thích về căn phòng tối đó.
“Vậy biện pháp đó có hiệu quả không?”
Khánh Hâm Nghiêu nghi ngờ nói: “Một số binh lính càn quấy đều đã trở thành những tên lính lão làng, gậy quân cũng không có sức uy hiếp với bọn họ, bảo bọn họ úp mặt vào tường suy nghĩ chính là cho bọn họ có cơ hội trốn vào đó ngủ một giấc mà”.
“Ban đầu ta cũng nghĩ như huynh, nhưng sau đó lại phát hiện ra dường như không phải vậy”.
Cửu công chúa lắc đầu: “Ta nghĩ rằng so với gậy quân thì dường như các nhân viên hộ tống sợ căn phòng tối nhỏ kia hơn”.
“Lợi hại vậy thật sao?” Khánh Hâm Nghiêu càng tò mò hơn.
“Đi xem thì chẳng phải sẽ biết ngay sao?”, Cửu công chúa mỉm cười.
Căn phòng tối nhỏ của dốc Đại Mãng nằm ở một góc ít người lui tới. Lúc mấy người Kim Phi đến, mấy nhân viên hộ tống và binh lính bị phạt đều đã đi ra ngoài.
Nhân viên hộ tống còn ổn, trước khi đi vào đã chuẩn bị tâm lý, cho nên không sụp đổ, sắc mặt tái nhợt chỉ ngồi một bên, nói chuyện với đồng bạn.
Hai binh lính của quân Uy Thắng thì thảm hơn nhiều, sau khi bị người kéo ra sau, cứ nằm liệt trên đất.
Người khác nói chuyện với bọn họ, dường như không thể nghe thấy được, chỉ tự lẩm bẩm một mình.
Miệng nói những lời lung tung lộn xộn, không ai nghe hiểu đang nói cái gì.
Rất nhiều nhân viên hộ tống đứng một bên xem kịch, đặc biệt là Hầu Tử, khuôn mặt đầy vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa.
Anh ta có trách nhiệm liên đới, bị nhốt một ngày, hôm qua đã được thả ra.
Mạnh Thiên Hải thấy đám người Kim Phi tới đây, nhanh chóng tiến lên chào hỏi.
Sau đó mặt anh ta sầu lo nhìn Kim Phi: “Tiên sinh, bọn họ sẽ không điên chứ?”
“Không sao, chỉ là bọn họ bị giam trong không phòng tối nhỏ hai ngày, nhất thời lòng không chịu nổi thôi,” Kim Phi giải thích nói: “Hai ngày này tìm người tới nói chuyện với bọn họ, mấy ngày nữa là sẽ ổn.”
“Nhưng bộ dạng bây giờ của họ, người khác nói với bọn họ, dường như bọn họ không nghe thấy…”
Mạnh Thiên Hải khó xử chỉ vào hai người: “Tiên sinh có cách nào không?”
“Dễ xử lí!”
Kim Phi đưa mắt ra hiệu với Hầu Tử, Hầu Tử cười tiến lên, tát cho mỗi người một phát.
“Này! Nhanh đứng lên cho ông, nếu không sẽ nhốt các ngươi thêm ba ngày!”
Hai người vốn dĩ như đang lang thang ở cõi thần tiên, cuối cùng cũng hoàn hồn.
Nhìn quanh một vòng, lúc thấy Kim Phi, hai người đều run rẩy bò dậy, dập đầu với Kim Phi: “Tiên sinh, bọn ta sai rồi, sau này không dám nữa, cầu ngài đừng nhốt bọn ta vào phòng tối nhỏ nữa!”
Trước khi vào phòng tối nhỏ, bọn họ thật sự cảm thấy chỉ là đi ngủ.
Sau khi đi vào, đúng là bọn họ có ngủ một đêm ngon lành.
Nhưng hôm sau tỉnh lại, bọn họ đã cảm nhận được uy lực của phòng tối nhỏ.
Trương Lương vốn đã trị quân nghiêm khắc, điều kiện trong hầm còn khốn khổ hơn phòng tạm giam đời trước của Kim Phi.
Nhỏ hẹp chật chội, ẩm ướt u ám thì thôi, trên đỉnh đầu còn có một cái nắp bịt kín mít.
Không chỉ có ánh sáng tối tăm, còn không nghe được tí âm thanh nào.
Thật sự là một phần mộ.
Để một người sống sờ sờ đợi trong đó, có thể biết nội tâm dày vò thế nào.
Hình dung sống một ngày bằng một năm cũng không đủ, mỗi phút mỗi giây đều cực kì dài.