Trong tình huống bình thường, càng bắn sẽ càng thành thục, nhưng A Quyên rất muốn cây súng này, vì vậy thời điểm bắn những phát cuối cùng, khá căng thẳng, thành tích không bằng lúc bắn ban đầu.
Cho dù vậy, những viên đạn cuối cùng cũng đều trúng vào những viên đá đỏ, không có bị bắn lệch ra ngoài.
Nếu như không phải quá căng thẳng, nói không chừng cô ấy cũng trúng vào những vết trắng rồi.
Vì vậy Kim Phi hơi hối hận, vừa nãy không nên hứa hẹn như vậy.
Nhưng y không thể rút lại những lời vừa nói, chỉ đành tạm thời đưa khẩu súng cho A Quyên bảo quản.
Vốn dĩ A Quyên cũng không ôm hi vọng, nhưng khi nghe Kim Phi nói vậy, ánh mắt lập tức sáng lên: “Thật ạ?”
“Đương nhiên là thật!” Kim Phi gật đầu nói: “Hai ngày này cô hãy chăm chỉ luyện tập cây súng này cho quen đi!”
“Vâng ạ!”A Quyên gật đầu mạnh một cái, nói: “Buổi tối ta sẽ ôm nó cùng đi ngủ!”
Sau khi nói xong, A Quyên lại lấy hết dũng khí, hỏi: “Tiên sinh, ngài có thể cho ta thêm một ít đạn được không?”
Thật ra vừa rồi chính bản thân cô ấy cũng nhận thức được vấn đề, vì vậy không cam lòng, cảm thấy không xứng với sự kì vọng của Kim Phi, muốn khi về lại luyện tập lần nữa.
Kim Phi hơi xấu hổ gãi đầu: “Ta cũng không có đạn...”
Trước đây đạn mà súng kíp sử dụng đều là cát sắt, nhưng khẩu súng này sử dụng đều là đạn của súng trường, toàn bộ đều do Kim Phi dùng đồng thau đúc từng cái từng cái một, sau đó lắp ráp lại, chỉ kịp làm từng đó, hiện tại đều bị A Quyên bắn hết rồi.
Đây cũng là một trong những lý do Kim Phi giao súng cho A Quyên.
Có thể trong số các nữ binh và nhân viên hộ tống sẽ có người có thiên phú bắn súng cao hơn a Quyên, nhưng Kim Phi không có đủ đạn và thời gian để lựa chọn.
A Quyên là tuyển thủ nổi bật trong cuộc thi bắn súng tại xưởng Thiết Quán, biểu hiện vừa nãy cũng đủ để chứng minh năng lực của cô ấy, khả năng những nữ binh và nhân viên hộ tống giỏi hơn cô ấy cũng không có nhiều.
Thay vì dùng đạn để đi lựa chọn những người khác, không bằng để đạn cho A Quyên dùng.
A Quyên nghe Kim Phi nói đã dùng hết đạn, không khỏi lộ ra vẻ thất vọng.
Kim Phi an ủi: “Không sao, cô cứ luyện súng trước đi, một tiếng nữa quay lại, ta lại làm cho cô một lô đạn!”
Y đã làm xong mô hình của các bộ phận linh kiện, chỉ cần đổ đồng thau vào mô hình, đợi nguội thành hình, sau đó cho thêm đá lửa và thuốc nổ, lắp ráp đầu đạn vào là xong.
Mặc dù chỉ đúc từng cái từng cái một, không thể so sánh với dây chuyền hiện đại, nhưng cũng đủ cung cấp cho một mình A Quyên.
“Tiên sinh, loại đạn này trời mưa có thể sử dụng không?” A Quyên hỏi.
Súng kíp cần phải đổ đầy thuốc nổ, nếu như thuốc nổ bị ướt thì sẽ không dùng được.
Mấy ngày trước, khi tuyết rơi, đội nữ công súng kíp phải rút khỏi chiến trường bởi vì thuốc nổ bị ướt.
Đội súng kíp phụ trách trận địa tương đối quan trọng, đây cũng là mục tiêu tấn công trọng điểm của quân địch, bởi vì tạm thời thay người, dẫn đến quân Thục bị thương vong nặng nề.
Lúc đó A Quyên nghĩ, nếu như thuốc nổ không sợ ướt thì quá tốt rồi.
Vừa nãy, cô ấy chú ý xem cấu tạo của viên đạn, lại nghĩ đến chuyện này nên thuận miệng hỏi.
Sau đó, cô ấy nhìn thấy Kim Phi gật đầu, nói: “Có thể, viên đạn có thể chống nước, khi trời mưa cũng có thể sử dụng bình thường”.
Vừa nói dứt lời, Kim Phi đã nghe thấy xung quanh truyền ra những tiếng hít thở nặng nề.
Chỉ thấy sắc mặt mấy người Hàn Phong, Hầu Tử đỏ bừng, Trương Lương người luôn giữ mặt lạnh cũng không thể đè nén sự ngạc nhiên.
Trải qua đoạn thời gian chiến đấu gian khổ này, hiệu quả chiến đấu của súng kíp đã được chứng minh đầy đủ.
Súng kíp bắn 1 phát được 1 khoảng lớn, dùng 2 khẩu súng kíp thay phiên nhau bắn có thể trấn giữ được một khu vực phòng thủ lớn, kẻ thù căn bản không thể xông vào.
Đội nữ súng kíp mặc dù chỉ có vài trăm người, nhưng mặt trận phòng thủ của họ dài hơn so với 1 tiểu đoàn của quân Thục, số lượng quân địch giết được cũng nhiều hơn 1 tiểu đoàn.
Thời gian gần đây, một bộ phận quân Thục khi gặp nữ công nhân của đội súng kíp, đều sẽ ưu tiên họ lấy cơm trước.
Đại Tráng còn điều hẳn một đại đội, chuyên phụ trách cung cấp thuốc nổ, nếu như nữ binh này chẳng may hi sinh, thì họ sẽ cần đổ đầy thuốc nổ và giã thuốc, phụ trách luôn công việc nổ súng của những nữ binh đó.
Nhưng nếu gặp trời mưa hoặc tuyết rơi, đội súng kíp sẽ ngừng bắn.
Bất kể họ dùng biện pháp gì, cũng không thể hoàn toàn ngăn chặn việc thuốc nổ bị ướt.
Quân Thục gần đây thương vong nặng nề, khắp nơi đều thiếu nhân lực, mấy ngày nay trời vẫn luôn nhiều mây, có thể mưa và tuyết rơi bất cứ lúc nào, Trương Lương và Đại Tráng lo lắng, nếu như đội súng kíp rút về thì không biết sẽ cử ai lên.
Nếu như Kim Phi có thể giải quyết vấn đề thuốc nổ bị ướt thì anh ta cũng không cần phải lo lắng nữa.
Cho nên Hàn Phong và Hầu Tử mới kích động như vậy.
Khánh Mộ Lam nắm lấy cánh tay của Kim Phi, hỏi: “Tiên sinh, loại đạn này có khó làm không, hay là ta tìm người đến giúp ngài”.
“Khuôn chỉ có 1 bộ, chỉ một mình ta là đủ rồi.” Kim Phi lắc đầu một cái: “Có điều có thể tìm một vài người đến chỗ ta học tập, ta đã tìm người làm thêm cái khuôn khác, đợi sau khi khuôn làm xong, thì có thể cùng làm, sẽ nhanh hơn một chút. Đúng rồi, nhớ tìm những người tỉ mỉ một chút!”
Chế tạo đạn bằng cách thủ công là một việc cần kĩ thuật, nếu sơ suất làm sai, đạn nổ có thể sẽ làm chết người, hơn nữa khẩu súng trường mà Kim Phi tự tay mài trong mấy tháng cũng coi như hỏng.
“Tiên sinh, ngài cứ yên tâm, ta sẽ đi tìm Đại Tráng, nhất định sẽ tìm mấy người tỉ mỉ đến cho ngài!”
Khánh Mộ Lam vỗ ngực đảm bảo, chuẩn bị rời đi thì bị Trương Lương gọi lại.
“Lương ca, huynh còn việc gì sao?” Khánh Mộ Lam hỏi.
“Không cần đi tìm người nữa, các người mau dẫn tiên sinh đi đi”.
Trương Lương im lặng nhìn Khánh Mộ Lam.
Khánh Mộ Lãm sửng sốt một lúc, lúc này mới hồi phục tinh thần, đúng vậy, bọn họ tới để đưa Kim Phi đi, sao đột nhiên lại bị Kim Phi xoay vòng vòng rồi?
“Trương ca, ta cũng vừa nói rồi, ta sẽ không đi!”
“Kim ca nhi, xin lỗi, việc này không thể nghe cậu được”.
Trương Lương - người luôn nghe theo lời Kim Phi, lần này lại lắc đầu, xưng hô với Kim Phi cũng thay đổi: “Nếu như lần này ta có thể sống quay về, đến lúc đó mặc cho Kim ca nhi xử trí, muốn giết hay làm gì, Trương Lương tuyệt đối không nhíu mày một cái, nhưng bây giờ, Kim ca nhi, cậu phải nghe ta”.
Kim Phi biết Trương Lương nghĩ gì, vì vậy cũng không tức giận, mà nói rằng: “Lương ca, huynh cũng nhìn thấy rồi, ta đã làm ra được súng bắn chim ưng, chúng ta còn có một chiếc phi thuyền, rất nhanh có thể phản công rồi!”
“Kim ca nhi, không kịp nữa rồi!”
Trương Lương lắc đầu: “Chưa nói đến việc cậu chế tạo đạn mất bao nhiêu thời gian, kẻ thù có đánh trong thời gian này hay không, cứ coi như cậu làm ra được đạn rồi, thì A Quyên cũng chưa chắc bắn trúng chim ưng! Đến lúc đó, ta muốn đưa cậu đi cũng không kịp nữa!”
A Quyên ở bên cạnh nghe thấy vậy, không khỏi cúi đầu xuống.
Đúng vậy, ngay cả một hòn đá đứng im, cô ấy cũng không thể bắn trúng, chim ưng bay nhanh như vậy, lại bay cao như thế, cô ấy thực sự không chắc chắn có thể nhắm bắn trúng.
Trương Lương lại nhìn Hầu Tử và Hàn Phong, lạnh giọng nói: “Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì?”