Lửa cháy đến nơi rồi, Kim Phi cũng lười đi quan tâm đến cái gì thân phận công chúa hay khác biệt nam nữ nữa rồi, y hét lên với Đại Lưu: “Các ngươi qua đây hết đi, trói cô ấy lại đưa đi!”
Cận vệ không hề do dự như Khánh Mộ Lam. Kim Phi bảo bọn họ trói Cửu công chúa lại, Đại Lưu lập tức dẫn người qua đó.
“Hỗn xược! Các ngươi dám động đến một ngón tay của điện hạ thì đừng trách ta không khách khí!”
Thấm Nhi và Châu Nhi đồng thời chắn trước mặt Cửu công chúa.
Bọn họ có thể chịu được việc Kim Phi lôi kéo Cửu công chúa, vì hai người tiếp xúc da thịt không phải lần một lần hai. Cửu công chúa còn nhắc bọn họ không cần để ý.
Nhưng không thể cho phép đám người Đại Lưu chạm vào Cửu công chúa.
Cho dù biết đó là suy nghĩ cho sự an toàn của Cửu công chúa thì cũng không được.
Tần Minh cũng dẫn theo hộ vệ Nguyên Ban của Cửu công chúa, đứng ở hai bên trái phải.
“Lão Lục, ngươi dẫn người chặn Lão Tần bọn họ lại. Lão Ngũ mấy người các ngươi chặn Thấm Nhi và Châu Nhi cô nương”.
Đại Lưu căn bản không để ý đến lời uy hiếp của Thấm Nhi, trực tiếp bố trí hành động: “Lão An, ngươi cùng ta đi mời công chúa xuống núi!”
“Tiên sinh, ta tuyệt đối sẽ không đi đâu! Mau bảo mấy người Đại Lưu đứng yên, nếu không Vũ Dương sẽ chết trước mặt các người!”
Cửu công chúa thấy Đại Lưu vẫn tiếp tục dẫn người đến gần, lập tức lôi từ trong tay áo ra một con dao găm nhỏ, đặt lên trên cổ.
“Ta…”
Kim Phi thấy vậy thì muốn chửi mẹ nó luôn.
Y giậm chân, chỉ đành bảo Đại Lưu dừng lại.
“Điện hạ, bây giờ ta có thể bảo vệ người, nhưng đợi lát nữa thì khó nói đấy!”
Kim Phi nhìn chăm chú vào Cửu công chúa: “Đến lúc đó người đừng hối hận!”
“Ta làm việc, trước nay chưa từng hối hận!”
Cửu công chúa kiên định đáp.
“Vậy được, ta tôn trọng quyết định của người! Cất đao lại đi”.
Kim Phi thấy thái độ kiên quyết của Cửu công chúa, cũng không tiếp tục nữa.
Đồng thời trong lòng cũng có phần kính phục và hài lòng.
Nếu thành viên hoàng thất nào cũng giống như Cửu công chúa thì Đại Khang làm sao đến nỗi rơi vào bước đường ngày hôm nay chứ?
Cửu công chúa cười, cất dao găm lại vào trong tay áo.
Kim Phi lười để ý cô ấy nữa, nhìn Thấm Nhi: “Nếu chúng ta không giữ nổi, ta hy vọng ngươi đừng để điện hạ rơi vào tay Đan Châu. Nếu như cuối cùng thực sự không còn đường nào để đi nữa, thì ngươi… cho cô ấy được giải thoát đi!”
Thấm Nhi nghe vậy, ánh mắt lập tức trở lên ác liệt.
Cô ấy từ nhỏ đã được dạy rằng phải bảo vệ cho sự an toàn của Cửu công chúa cho đến lúc chết.
Nhưng bây giờ Kim Phi lại bảo cô ấy giết Cửu công chúa…
Trong lòng Thấm Nhi lập tức dâng lên sự tức giận.
Nhưng giây sau, cô ấy lại đè cơn giận ấy xuống.
Vì cô ấy hiểu rõ ý của Kim Phi.
Nếu như Cửu công chúa mà rơi vào tay của Đan Châu thì kết cục tuyệt đối còn thảm hơn cả cái chết.
“Tiên sinh yên tâm, nếu thực sự tới bước đường đó, ta sẽ không cần Thấm Nhi phải ra tay đâu”.
Cửu công chúa lễ thật sâu với Kim Phi: “Thời gian này đều nhờ có sự chăm sóc của tiên sinh. Nếu Văn Nhi thực sự chết ở đây thì việc đã đồng ý với tiên sinh sợ là không có cách nào thực hiện được. Kiếp sau Văn Nhi sẽ làm trâu làm ngựa cho tiên sinh để bồi hoàn lại!”
“Nợ của kiếp này, đừng mang sang kiếp khác!”
Kim Phi lạnh lùng đáp: “Đợi khi giao tranh xảy ra, đừng giở thói công chúa của người ra. Thành thật đợi ở đây đi, đừng gây thêm phiền phức cho ta đấy, biết chưa?”
“Văn Nhi tuân mệnh!”
Cửu công chúa nhìn Kim Phi cười, gật đầu đồng ý.
Kim Phi xua tay, dẫn theo Đại Lưu vội vàng xuống núi.
“Ôi trời!”