“Tiền chúng ta dùng đều là do thương hội Kim Xuyên đúc ra, bọn họ sẽ ăn hôi của chúng ta mấy đồng lẻ này sao?”
Huyện lệnh nói: “Hơn nữa, hai năm trước khi mọi người còn đang khó khăn, không phải đều vay lương thực từ tiền trang Kim Xuyên đó sao?
Nói một câu thật lòng, khi đó mọi người chẳng có gì hết, vì rằng cứ là người dân của huyện Trạch Vân là có thể đến tiền trang để vay lương thực cầm hơi, hiện giờ cửa hàng mặt tiền và kho hàng to như thế của tiền trang Kim Xuyên và thương hội Kim Xuyên đều đặt ở đây, triều đình còn đồng ý dùng thuế má của huyện Trạch Vân chúng ta làm đảm bảo, nếu mọi người cần lương thực mà tiền trang Kim Xuyên không trả tiền mặt, mọi người có thể dùng để bù thuế má, mọi người còn phải lo lắng cái gì chứ?”
Gần như mọi người ở phía dưới đều cúi gằm mặt.
Đúng vậy, năm kia vào vụ mùa thu hoạch thì mưa liên tục mấy ngày liền, rất nhiều nhà thu hoạch lương thực, giao thuế má xong thì gần như là không còn gì để ăn.
Gần như nhà nào cũng đều lo lắng cho mùa đông.
Một số người già cao tuổi cảm thấy mình có thể sẽ không sống qua nổi mùa đông này, vì để tiết kiệm cho con cái được miếng cơm, để các con có thể chống chọi qua mùa đông đều chuẩn bị tự sát vào mùa thu.
Cũng vào ngay lúc này, thương hội Kim Xuyên và tiền trang Kim Xuyên của Kim Phi tới.
Chỉ cần là người dân Đại Khang, đều có thể tìm tiền trang Kim Xuyên vay lương thực, sau đó có thể trả lại bằng cách đi giúp triều đình xây cầu sửa đường, cũng có thể chờ đến sang năm thu hoạch vụ hè hoặc là thu hoạch vụ thu thì trả lại, hơn nữa còn không tính lãi.
Gần như nhà nào cũng tìm tiền trang Kim Xuyên vay lương thực, tuy rằng mỗi nhà không vay nhiều lắm, nhưng bọn họ đã gắng gượng qua được mùa đông vốn không thể nào sống sót nổi.
Lúc ấy tiền trang Kim Xuyên không tìm bọn họ đòi hỏi bất cứ sự bảo đảm gì, cũng không lo lắng bọn họ không trả nổi rồi ôm lương thực chạy mất.
Lúc nãy A Cường đọc báo chí đã nói, triều đình có thể dùng cửa hàng và kho hàng của thương hội Kim Xuyên và tiền trang Kim Xuyên để làm thế chấp, dùng thuế má của huyện Trạch Vân để đảm bảo, nếu người dân đi lấy lương mà không có thì có thể đi thương hội Kim Xuyên chọn sản phẩm đồng giá để bồi thường, sau đó cũng có thể không nộp thuế má, cho đến khi cấn trừ hết tiền nợ.
Triều đình đã có thành ý đến như thế, mình còn sợ hãi cái gì chứ?
Nghĩ đến đây, không ít người dân đều cảm thấy da mặt nóng rát.
“Thật ra còn có một số chuyện chắc là mọi người không biết.”
Huyện lệnh tiếp tục nói: “Mấy năm nay triều đình rất khó khăn, vì để người dân chúng ta không bị chết đói, bệ hạ và quốc sư đại nhân đã thu thuế má rất thấp, vì để chúng ta không bị chèn ép, không bị tộc người Man giẫm đạp, đối nội quân đội triều đình vẫn luôn toàn lực tiêu diệt thổ phỉ, đối ngoại thì luôn ngăn chặn sự tấn công của tộc người Man.
Trước kia mọi người xây cầu sửa đường đều là lao dịch, không chỉ không có tiền công, còn phải tự chuẩn bị đồ ăn, hiện giờ thì sao? Triều đình không chỉ bao ăn bao ở, còn phát tiền phát lương thực!
Mọi người biết số tiền này là từ đâu ra không?”
Người dân ở dưới vô thức lắc đầu.
“Có thể sẽ có người nghĩ, tiền này là thu thuế má mà ra, thật ra là không phải!”
Huyện lệnh nói: “Kể từ khi thực hiện chính sách mới, nguồn thu thuế của triều đình thậm chí còn chưa đến 20% số thuế trước đây, trước kia triều đình thu nhiều thuế như vậy mà không làm nên chuyện gì, chỉ với chút thuế mà chúng ta nộp bây giờ thì hoàn toàn không thể làm được!
Cho nên, tiền đánh giặc và xây cầu sửa đường, đều là quốc sư đại nhân tự bỏ tiền ra!”
Nghe huyện lệnh nói như vậy, Nguyên Thái Vi cùng Chu Linh Lung lại nhìn nhau liếc mắt một cái.
Theo bọn họ, lời nói của huyện lệnh có phần thổi phồng, nhưng nhìn người dân phía dưới ai nấy đều nghiêm túc lắng nghe, không hề có chút nghi ngờ nào.
“Tiên sinh kể chuyện trong quán trà Thủy Vận ngày nào cũng kể chuyện về quốc sư đại nhân, mọi người đi nghe một chút là biết, quốc sư đại nhân là thần tiên giáng trần, đại chưởng quầy của thương hội Kim Xuyên là phu nhân Đường Tiểu Bắc là Thần Tài hạ phàm, thương hội Kim Xuyên mà bọn họ gây dựng chính là chậu châu báu, chỉ trong một hai năm ngắn ngủn, tiền tài tích góp được còn nhiều hơn cả quốc khố triều đình!”
Huyện lệnh tiếp tục nói: “Về sau quốc sư đại nhân thấy dân chúng quá vất vả bèn phân chia hết gia tài, phò tá chân long hạ phàm củng cố nước non Đại Khang, sau đó mới có ngày lành cho chúng ta bây giờ!
Ngày nào mọi người cũng đều tới nghe báo chí, hẳn là biết cuộc sống của người dân Trung Nguyên và Giang Nam như thế nào đúng không?
Có thể nói, không có quốc sư đại nhân khẳng khái chi tiền, huyện chúng ta cũng sẽ không khá khẩm hơn Giang Nam và Trung Nguyên là bao!”