Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Như vậy cũng xem như là hắn đã hoàn thành được mệnh lệnh.

Dù sao cũng là địa bàn của cấm quân, hắn đã phái người đi cầu chi viện của cấp trên, khi quân tiếp viện mang khiên và hủ dầu đến chặn đầu bên kia của con phố, các nhân viên hộ tống chắc chắn sẽ chết.

Đội trưởng đội cấm quân không vội nhưng tiểu đoàn trưởng nhân viên hộ tống lại vội.

Ngay lúc anh ta định ra lệnh các nhân viên hộ tống tấn công nhiều hơn thì bỗng nghe thấy tiếng sáo.

Lực xuyên thấu của tiếng sáo rất mạnh, không ít nhân viên hộ tống đều lộ ra vẻ kỳ quái.

Họ đều từng được huấn luyện ám hiệu, nghe hiểu ý nghĩa của tiếng sáo này là “cẩn thận bom chớp sáng”.

Nhưng thương hội và nhân viên hộ tống đều phải bị lục soát khi vào thành, bom chớp sáng không thể đem vào thành, thế bom chớp sáng này ở đâu ra?

Mặc dù các nhân viên hộ tống đều không hiểu nhưng nghe thấy ám hiệu này, vẫn lập tức bị mắt lại.

Ngay cả các nhân viên hộ tống hàng đầu tiên cầm chiên giơ lên cao cũng cúi thấp đầu xuống vùi đầu vào cánh tay.

“Chúng đang làm gì thế?”

Ngay lúc đội trưởng đội cấm quân ngờ vực khó hiểu, trên đầu bỗng vang lên tiếng chiêng.

Cấm quân và người dân hóng chuyện đều vô thức ngẩng đầu lên nhìn.

Nhưng họ lại chẳng thấy gì cả, cảm thấy trước mắt là một màu trắng, sau đó mắt lòa đi…

“Không ổn, là bom chớp sáng của tiêu cục Trấn Viễn”.

Đội trưởng đội cấm quân biến sắc: “Sao chúng có thể đem bom chớp sáng vào thành được?”

Ngay cả tiểu đoàn trưởng nhân viên hộ tống cũng không hiểu, chứ đừng nói là đội trưởng đội cấm quân.

Thiết Chùy và Lạc Lan không có ở đây, anh ta là người quản lý tiêu cục ở kinh thành, nếu có bom chớp sáng, sao anh ta có thể không biết?

“Lão Tào, ta đi tìm tiên sinh tập hợp trước, ở đây giao lại cho ngươi”.

Giọng Lão Ưng vang lên trong đêm tối.

Tiểu đoàn trưởng nhân viên hộ tống và Lão Ưng từng là đồng đội của nhau, lập tức nghe ra được giọng của Lão Ưng.

Nhưng nhìn xung quanh lại chẳng thấy bóng dáng Lão Ưng đâu.

“Lão Ưng, là ngươi sao?”

Tiểu đoàn trưởng cao giọng gọi.

“Ngoài ta ra, còn ai quan tâm ngươi nữa?”

Lão Ưng cười nói: “Ta chỉ có thể giúp ngươi một lần này, ngươi làm gì cũng nhanh lên một chút”.

Lần này cuối cùng tiểu đoàn trưởng nhân viên hộ tống cũng nghe rõ được hướng phát ra tiếng, ngẩng đầu lên nhìn không trung.

Lúc ném bom chớp sáng xuống, Lão Ưng đã kéo một khe hở của rèm che ánh sáng.

Mặc dù Lão Ưng nhanh chóng đậy rèm mới lên nhưng tiểu đoàn trưởng vẫn nhìn thấy.

Tuy khinh khí cầu màu đen nhưng nhìn kỹ lại vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng.

“Trời ạ, đây là gì thế?”

Tiểu đoàn trưởng nhân viên hộ tống nhìn vật thể cực lớn lơ lửng trong không trung, cằm như sắp rơi xuống đất.

Anh ta và Lão Ưng là cựu binh đầu tiên gia nhập vào tiêu cục Trấn Viễn, sau đó Lão Ưng bị điều đi, anh ta cũng chưa gặp lại.

Thậm chí tiểu đoàn trưởng còn từng đến hỏi Trương Lương, có phải Lão Ưng đã chết rồi không.

Trương Lương nói cho anh ta biết Lão Ưng chưa chết, chỉ là đi làm nhiệm vụ bí mật.

Lúc đó tiểu đoàn trưởng còn nghi ngờ Trương Lương đang nói dối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK