Các nhà sử học sau này nghiên cứu về lịch sử của Kim Xuyên xác định cuộc trò chuyện này là sự khởi đầu của quân Nương Tử nhà họ Kim ở núi Thiết Quán.
Đương nhiên, đây cũng là chuyện sau này, còn chuyện bây giờ Quan Hạ Nhi quan tâm nhất vẫn là Lưu tiên sinh.
Đợi lúc cô trở về, Lưu Thiết và Tiểu Ngọc đã đợi ở cổng sân.
“Tiểu Ngọc, người bắt được là Lưu tiên sinh mà bọn thổ phỉ nói đúng không?”
Quan Hạ Nhi còn chưa kịp xuống ngựa đã gấp gáp hỏi: “Ông ta đã nói gì chưa?”
“Tẩu tẩu, đừng nóng vội, cứ từ từ.”
Tiểu Ngọc thấy trạng thái của Quan Hạ Nhi không tốt, nhanh chóng tiến lên đỡ: “Người này là kẻ nhát gan, bị quất mấy roi đã nói ra tất cả.”
“Đã nói hết rồi ư?”
Quan Hạ Nhi sửng sốt: “Có hỏi là ai phái ông ta đến chưa?”
“Tẩu tẩu, bên ngoài lạnh lắm, vào rồi nói tiếp.”
Tiểu Ngọc nhận ra Quan Hạ Nhi hơi run rẩy, tưởng cô lạnh nên không trả lời mà kéo tay cô vào phòng.
“Tiểu Ngọc, cô còn chưa nói với ta, người bị bắt rốt cuộc có phải là Lưu tiên sinh mà thổ phỉ nói không?”
Quan Hạ Nhi vẫn không bỏ cuộc, vừa đi vừa hỏi: “Tất cả đều là ông ta đứng sau lập mưu sao?”
Cho đến bây giờ, cô vẫn không yên tâm lắm, nhất định phải có được câu trả lời rõ ràng mới được.
“Là ông ta.” Tiểu Ngọc trả lời: “Nhưng ông ta không phải họ Lưu mà là họ Trần, ở Tây Xuyên mọi người đều gọi ông ta Trần sư gia hoặc Tiểu Trần sư gia.”
“Từ Tây Xuyên đến đây?”
“Xem như là từ Tây Xuyên đến, nhưng ông ta là trợ tá của một công tử ở kinh thành.”
“Công tử ở kinh thành?” Quan Hạ Nhi càng thêm mơ hồ: “Sao lại liên quan đến công tử ở kinh thành?”
“Cái này phải kể từ đầu.”
Tiểu Ngọc nhất thời không biết trả lời Quan Hạ Nhi như thế nào.
“Vậy mọi người bắt được ông ta như thế nào?”
“Tẩu tẩu để ta kể từ đầu cho tẩu nghe...”
Nói đến đây, Tiểu Ngọc bật cười.
Nói ra, Trần sư gia thật xui xẻo, cũng quá tự tin.
Quân sư bình thường sẽ ở phía sau hiến kế, hiếm khi sẽ đích thân đi tiền tuyến.
Trần sư gia cảm thấy mình đã điều đi hết những người có thể chiến đấu ở làng Tây Hà, bản thân dẫn theo nhiều thổ phỉ như vậy, không ai có thể ngăn cản được ông ta.
Nhưng ông ta không ngờ sẽ trên đường sẽ có một nhóm nữ công nhân xuất hiện làm xáo trộn kế hoạch của ông ta.
Bọn thổ phỉ không những không đến được làng Tây Hà theo như kế hoạch mà còn bị chặn ở núi Dương Khuyên, cho đến khi trời tối cũng không thể tiến về phía trước.
Mặc dù như vậy, Trần sư gia cũng không hề hoảng sợ, sau khi màn đêm buông xuống, dễ dàng thì phá vỡ chiến tuyến của các nữ công nhân.
Điều thực sự làm Trần sư gia suy sụp chính là sự xuất hiện của Lưu Thiết.
Quân sư giỏi âm mưu, Kim Phi lại giỏi về áp đảo.
Chiến đội áo giáp đen là thanh kiếm sắc bén nhất trong tay Kim Phi.
Dù ngươi có bao nhiêu mưu kế, ta đều sẽ một kiếm chém hết!
Khi biết được kỵ binh áo giáp đen xuất hiện ở núi Dương Khuyên, Trần sư gia biết mọi việc hỏng bét rồi, lập tức dẫn theo hộ vệ bỏ trốn.
Đáng tiếc bọn họ không biết đường, hộ vệ ở phía trước đang dò đường không cẩn thận rơi vào hố bẫy lợn rừng của người thợ săn đào, lúc đó đã bị gãy chân.
Trần sư gia ghét bỏ việc dẫn theo hộ vệ bị gãy chân tốn sức nên đã vứt hộ vệ lại và bỏ chạy một mình.
Nhưng ông ta là một thư sinh yếu đuối, chạy cả một đêm cũng không thể ra khỏi núi, cuối cùng bị bách tính do Tiểu Ngọc huy động phát hiện.
Trần sư gia là là một người rất giỏi lập mưu kế, nhưng dưới sự thẩm vấn của nhân viên hộ tống, Trần sư gia ngay cả vòng đầu tiên cũng không kiên trì được và bỏ cuộc luôn.
“Bọn quyền quý này thật không biết xấu hổ, vì để làm giàu từ thiên tai, ngay cả lương tâm cũng không cần nữa!”
Quan Hạ Nhi nghe Tiểu Ngọc kể xong, tức giận vỗ bàn: “Vì để dụ đương gia rời đi, vậy mà lại ra tay với Tiểu Bắc! Nếu để ta gặp tên họ Từ đó, ta nhất định sẽ băm hắn thành trăm mảnh!”
Quan Hạ Nhi mấy ngày nay đã hạ lệnh giết quá nhiều thổ phỉ, nói chuyện cũng trở nên tàn nhẫn.
“Tẩu tẩu, Mộ Lam tỷ còn ở Tây Xuyên, có cần ta truyền tin bảo tỷ ấy tìm người giết tên họ Từ không?”
Tiểu Ngọc nhìn xung quanh nhỏ giọng hỏi.
“Bọn quyền quý này giam lỏng ca ca của Khánh Mộ Lam, nếu có thể ra tay, Mộ Lam đã sớm ra tay rồi.”