"Ta cứ tưởng bọn họ sẽ tiếp tục làm con rùa rụt đầu cơ đấy, cuối cùng vẫn không nhẫn nhịn được!"
Kim Phi cười khẩy nói: "Đại Lưu, gọi thêm người đến!"
Cửu công chúa và Kim Phi vừa ra khỏi giếng nước, đúng lúc thấy một đội cấm quân chạy qua đại viện của nhà họ Ngô.
Thấy cấm quân, sắc mặt của tất cả mọi người trong nhà họ Ngô trở nên tái mét.
Đặc biệt là phụ nữ, toàn bộ đều sợ đến mức run rẩy không ngừng.
Có một phụ nữ thậm chí còn đứng dậy, đập đầu vào tường, chuẩn bị tự vẫn.
"Mau, ngăn cô ấy lại!"
Kim Phi thấy vậy vội vàng hét to.
Bắc Thiên Tầm móc ra một cục đá từ trong tay áo, vung tay ném ra ngoài.
Vèo!
Cô gái chuẩn bị tự vẫn đó khuỵu chân ngã xuống đất.
Sau đó cấm quân chạy đến đưa cô ấy về.
Vì đề phòng cô ấy lại nghĩ quẩn, họ ấn chặt cô gái xuống đất.
"Công chúa điện hạ, cầu xin người nể tình chúng ta từng cùng nhau đọc sách, để ta được chết thoải mái đi!"
Cô gái bị ấn trên đất cầu xin Cửu công chúa.
Phụ nữ của các quan chức trong kinh thành, ít nhiều gì cũng đã nghe nói đến việc tịch thu tài sản, nên biết điều gì đang chờ đợi họ tiếp theo.
Lúc này các cô ấy đã không còn là tiểu thư nhà quan ăn trên ngồi trước, mà đã thành người nhà của tội phạm.
Đợi đến lúc tịch thu tài sản, cấm quân sẽ xâm phạm các cô ấy, sau đó các cô ấy sẽ bị đưa đến Giáo Phường Ti.
Giáo Phường Ti là nơi nào?
Đó là thanh lâu của đám quan chức.
Từ đại tiểu thư nhà quan biến thành gái thanh lâu mặc cho người ta làm nhục, việc thay đổi thân phận này, còn tàn nhẫn hơn việc giết luôn các cô ấy.
"Buông cô ấy ra!"
Cửu công chúa đi lên phía trước, bảo cấm quân buông cô gái kia ra, vẻ mặt vô cùng bất lực.
Ngô Định lúc còn trẻ có bản tính phong lưu, chính thê tiểu thiếp còn có tới mấy chục, nói chi đến những nô tỳ nha hoàn không có danh phận kia.
Nhiều phụ nữ, đương nhiên sẽ có nhiều trẻ em.
Ngô Định có hơn hai mươi con trai, hơn bốn mươi con gái.
Cô gái bị cấm quân ấn trên đất này là cô con gái thứ hai mươi hai của Ngô Định.
Bởi vì thông minh lanh lợi, được Ngô Định rất yêu mến, đặc biệt đến tìm Trần Cát, đưa cô ấy vào cung đi học cùng với các hoàng tử công chúa.
"Phàm Cẩm, ngươi đừng kích động như vậy, quốc sư nói rồi, lần này chỉ trừng phạt kẻ có tội, không tiến hành tội liên đới, sau khi thẩm tra, nếu như ngươi không tham gia vào việc tham nhũng với cha, cũng chưa từng giết người hầu nào, sẽ nhanh chóng thả ngươi ra!"
Cửu công chúa nhìn cô gái rồi nói.
"Cho tới bây giờ ta chưa từng tham gia vào việc của cha, cũng chưa từng đánh hay giết người hầu!"
Cô gái nhà họ Ngô vội vàng lắc đầu.
"Vậy sau khi đến nhà giam hãy giải thích rõ ràng, sẽ nhanh chóng được thả ra."
Cửu công chúa thở dài, quay đầu nhìn về phía Tần Trấn: "Bảo người của ngươi đàng hoàng vào, nếu bổn cung nghe nói có ai dám táy máy tay chân, bổn cung sẽ chặt tay của hắn! Còn nữa, không được vô lễ với phụ nữ nhà họ Ngô!"
"Vâng!"
Tần Trấn chắp tay nói: "Bọn thần sẽ nhờ tiêu cục Trấn Viễn phái một đội nữ nhân viên hộ tống đến giúp đỡ, tạm giam riêng phụ nữ."
"Được!" Cửu công chúa gật đầu: "Còn nữa, đợi lúc dán giấy niêm phong, phải dán giấy niêm phong của tiêu cục Trấn Viễn, khi quay lại tịch thu tài sản, cũng phải có người của tiêu cục Trấn Viễn ở tại chỗ đó mới có thể xé giấy niêm phong, kiểm tra vật tư, rõ chưa?"
"Vâng!" Tần Trấn cúi người nhận lệnh.
Dựa theo quy định bình thường, tiêu cục Trấn Viễn không phải là tổ chức của nhà nước, không có quyền dán giấy niêm phong.
Nhưng bây giờ tổ chức mà Cửu công chúa và Hoàng đế tin tưởng nhất không phải là cấm quân, cũng không phải Cục tình báo hay Đại Lý Tự, mà là tiêu cục Trấn Viễn của Kim Phi.
Nếp sống của triều đình Đại Khang lúc trước quả thực rất tệ, Cửu công chúa và Hoàng đế cũng không dám bảo đảm Cục tình báo, Đại Lý Tự và cấm quân có thể trông coi người của mình không lén trộm được hay không.
Loại chuyện này ở Đại Khang quá dễ thấy, gần như có thể nói là một loại quy tắc ngầm.
Cấm quân lúc tịch thu tài sản, sẽ chuẩn bị sẵn túi vải giấu dưới áo choàng từ trước, lúc tịch thu tài sản xong, túi vải của người nào mà không đầy ắp chứ?
Còn về phụ nữ của gia đình bị tịch thu tài sản, kết quả dĩ nhiên cũng không khá hơn chút nào.