Đêm qua sau khi xem bản đồ phòng ngự, Kim Phi đã thắc mắc một chuyện, rõ ràng là người Đảng Hạng chiếm ưu thế tuyệt đối, tại sao vẫn chưa phát động tấn công?
Để tìm ra câu trả lời, hôm qua Kim Phi đã đọc tin tình báo và tấu chương đến nửa đêm, nhưng vẫn không tìm thấy gì.
Mặc dù tờ giấy này chỉ có một câu đơn giản nhưng đột nhiên lại khiến Kim Phi có cảm giác ngộ ra, Kim Phi đột nhiên hiểu ra rất nhiều chuyện.
Chẳng trách Lý Lăng Duệ mãi chưa phát động tấn công, hóa ra là đang chờ nỏ hạng nặng và máy bắn đá!
Điều này cũng rất phù hợp với tính cách của Lý Lăng Duệ trong tình báo.
Lý Lăng Duệ trông có vẻ liều lĩnh, nhưng thực ra lại rất cẩn thận gần như sẽ không làm chuyện mà bản thân chưa nắm chắc.
Mặc dù Đảng Hạng đã tập hợp một số lượng lớn người ngựa, chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng hiệu quả chiến đấu của tiêu cục và quân Trấn Viễn là rõ ràng, Đảng Hạng đã chịu nhiều tổn thất dưới tay Kim Phi, thậm chí Lý Lăng Duệ có thể giành chiến thắng với ưu thế nhân lực của mình, nhưng Đảng Hạng cũng sẽ chịu thương vong nặng nề.
Nếu có thêm lợi thế về vũ khí thì thương vong sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Để Kim Phi ở vị trí của Lý Lăng Duệ, y cũng sẽ chọn cách làm như hắn.
Nhưng Kim Phi vẫn hỏi một câu: "Làm sao cô biết được tin tức này? Có chính xác không?"
"Trước đây Hàn đại ca đã sắp xếp mật báo ở Đảng Hạng, nên dùng bồ câu đưa thư về đây, hẳn là có thể tin tưởng được!” Tiểu Ngọc giải thích.
Mặc dù Kim Phi muốn thâm nhập và đồng hóa Đảng Hạng thông qua mua bán và văn hóa, nhưng y vẫn không hoàn toàn từ bỏ các phương tiện khác.
Khi thương hội Kim Xuyên thiết lập các cửa hàng ở Đảng Hạng, Hàn Phong cũng đã sắp xếp các tuyến mật báo.
Người Đảng Hạng đột nhiên trở mặt, hầu như tất cả các thương hội và tiêu cục hộ tống bên ngoài đều bị xóa sổ, tuy nhiên, một số tuyến mật báo do Hàn Phong sắp xếp đã tránh được một hồi, hiện đang lẩn trốn ở nhiều nơi khác nhau trong Đảng Hạng.
Một số người mang theo chim bồ câu đưa thư, thỉnh thoảng gửi về một số tin tình báo.
Sau khi xác nhận tính xác thực của tin tình báo, Kim Phi cũng không còn tâm trạng ăn cơm nữa mà đã cầm tin tình báo đứng dậy.
Nhuận Nương bưng một mâm bánh bao đi vào lại nhìn thấy Kim Phi đứng dậy chuẩn bị rời đi, cô ấy nhanh chóng nhét hai cái bánh bao lớn vào tay y: “Đương gia, cầm hai cái bánh bao vừa đi vừa ăn!”
“Đương gia?” Tiểu Ngọc không khỏi sửng sốt.
Ngày hôm qua cô ấy và Mãn Thương chạy tới đây, Quan Hạ Nhi đã dẫn Nhuận Nương và Bắc Thiên Tầm đi, nên Tiểu Ngọc vẫn chưa biết chuyện của Kim Phi và Nhuận Nương.
Nhưng đây cũng coi như chuyện nhà của Kim Phi, mọi người trong làng đều coi Nhuận Nương là người của Kim Phi. Nên Tiểu Ngọc chỉ sửng sốt một chút rồi cũng không để ý nữa, còn cười cười cầm một cái bánh bao lớn trong mâm, rồi cố ý nhìn chằm chằm vào dưới cổ Nhuận Nương, nháy mắt rồi nhéo nhéo cái bánh bao.
Bây giờ Nhuận Nương cũng là người từng trải, nhìn thấy hành động của Tiểu Ngọc thì mặt đỏ bừng, cô ấy giơ tay đánh Tiểu Ngọc một cái: "Cô muốn chết à? Con gái con lứa học mấy cái này ở đâu vậy?"
Tiểu Ngọc không trả lời mà lại nhướng mày nhìn Nhuận Nương, cắn một miếng bánh bao rồi chạy theo Kim Phi.
Vội đi tới thư phòng, Kim Phi lập tức tìm được bản đồ của Đảng Hạng: “Hàn Sơn ở đâu?”
Ở Đảng Hạng có rất nhiều ngọn núi, kiếp trước Kim Phi cũng không biết nhiều về Tây Bắc lắm, cho nên y thật sự không biết Hàn Sơn trong tình báo là ở đâu.
Đây cũng chính là lý do khiến y sốt ruột đến thư phòng.
“Ở đây!”
Tiểu Ngọc nhanh chóng chỉ ra vị trí của Hàn Sơn.
Kim Phi nhíu mày nhìn chằm chằm vào ngón tay của Tiểu Ngọc.
Vị trí này nằm ở thủ phủ của Đảng Hạng, theo bản đồ thì cách biên giới Hi Châu khoảng hai trăm dặm.
"Bọn họ có bao nhiêu nỏ hạng nặng và máy bắn đá? Có bao nhiêu hộ vệ? Mỗi ngày có thể tiến bao nhiêu dặm?" Kim Phi hỏi liên tiếp mấy câu.
Nhưng lần này Tiểu Ngọc lại lắc đầu: “Ta không biết!”