Kim Phi, Quan Hạ Nhi và đám người Tả Phi Phi, Nhuận Nương cũng đến và ngồi dưới giàn che.
Để bảo vệ tôn nghiêm của mình, Cửu công chúa đã không đến tham dự.
“Băng Nhi cô nương, lát nữa cô cưỡi ngựa đi qua con đường này, sau khi cô đi ngang qua, chúng ta sẽ chọn một vài mảng cỏ bên đường và thực hiện một số thay đổi, nếu như khi cô quay lại có thể tìm thấy khu vực nào đã được sửa đổi thì sẽ vượt qua bài kiểm trai”
Tiểu Ngọc giải thích các quy tắc kiểm tra.
“Hiểu rồi!” Băng Nhi khế gật đầu, sau đó đá vào bụng ngựa, đi về phía trước dọc theo con đường núi do Tiểu Ngọc chỉ.
Băng Nhi đi không quá nhanh cũng không quá chậm, tốc độ tương đương với lúc cô ta đi qua ngã ba ngày hôm qua, vừa đi vừa thản nhiên nhìn cỏ cây ven đường.
Mười mấy phút sau, nhân viên hộ tống chịu trách nhiệm quan sát trên không thổi còi trên khinh khí cầu, sau đó vẫy cờ báo hiệu Băng Nhi đã đến đầu bên kia của con đường núi.
Tiểu Ngọc nhìn về phía Kim Phi xin phép một chút, sau đó gật đầu với những nhân viên hộ tống đang đợi gần đó.
Những nhân viên hộ tống lập tức phóng ngựa về phía con đường nhỏ. Sau mười mấy phút nữa, những nhân viên hộ tống quay lại.
“Làm xong chưa?” Tiểu Ngọc hỏi.
“Làm xong rồi!” Nhân viên hộ tống dẫn đầu trả lời.
Vì thế Tiểu Ngọc vẫy cờ trên không mấy lần, sau khi nhân viên hộ tống trên khinh khí cầu nhìn thấy kí hiệu thì thổi còi và vẫy cờ về một hướng khác.
Ở một đoạn của đường núi khác, một nữ nhân viên hộ tống nói với Băng Nhi đang ngồi bên cạnh cô uống trà và ăn điểm tâm: “Được rồi, ngươi có thể quay về!”
Băng Nhi gật đầu, cầm đĩa đồ ăn lên rồi nhảy thẳng lên lưng ngựa mà không cần bám vào yên, sau đó vừa ăn đồ ăn vừa quay trở lại theo đường núi.
Mọi người đều cho rằng Băng Nhi khi trở về sẽ đi chậm lại, quan sát cẩn thận, nhưng khi quay lại, cô ta lại đi nhanh hơn so với khi đến đây.
Hơn nữa còn vừa đi vừa ăn điểm tâm một cách thờ ơ. Ăn xong đĩa điểm tâm, cô ta quay lại điểm xuất phát.
“Băng nhi cô nương đã phát hiện chỗ nào thay đổi chưa?” Tiểu Ngọc bước đến hỏi.
Tả Phi Phi, Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương đều kích động đứng dậy, ngay cả Kim Phi cũng vểnh tai lên nghe.
Băng Nhi lau sạch những mẩu vụn của điểm tâm ở xung quanh miệng, sau đó nhét cái đĩa vào trong túi của ngựa chiến, bình tĩnh nói: “Các ngươi đã thay đổi tổng cộng là bốn địa điểm, đầu tiên là cỏ bên cạnh cục đá đỏ và cục đá xanh, còn thay đổi cây táo nhỏ thứ hai bên sông và nhánh cây thứ bảy.”
Nghe Băng Nhi nói như thế, sắc mặt của Quan Hạ Nhi, Tả Phi Phi và Nhuận Nương đều thay đổi.
Bởi vì vừa rồi khi Tiểu Ngọc tới báo cáo với Kim Phi, những nơi nhân viên hộ tống thay đổi hoàn toàn giống như những gì Băng Nhi nói!
Vừa rồi, trước khi bài kiểm tra bắt đầu, Hạ Nhi đã cố tình nói rằng sẽ thay đổi một số bụi cỏ để mê muội Băng Nhi, khiến cô ta nghĩ rằng nhân viên hộ tống chỉ di chuyển cỏ.
Trên thực tế, nhân viên hộ tống đã di chuyển cành cây, hơn nữa còn tìm thấy một cây táo dại không dễ nhìn thấy ở phía sau đường núi.
Kết quả vẫn bị Băng Nhi phát hiện.
Lúc này, tất cả mọi người đều phải tin rằng Băng Nhi thật sự có thể nhìn một lần là nhớ.
Nhưng ngọc xuất phát từ chức trách, Tiểu Ngọc vẫn hỏi: “Không phải ngươi nói bốn địa điểm sao? Còn một chỗ là ở đâu?”
Bởi vì cô ấy chỉ sắp xếp cho nhân viên hộ tống di chuyển ba nơi, chính là ba nơi mà Băng Nhi vừa nhắc đến.
Tại sao đối phương lại nói là phát hiện ra bốn nơi chứ?
Có phải cô ta nhớ nhầm không?
Để bảo vệ tôn nghiêm của mình, Cửu công chúa đã không đến tham dự.
“Băng Nhi cô nương, lát nữa cô cưỡi ngựa đi qua con đường này, sau khi cô đi ngang qua, chúng ta sẽ chọn một vài mảng cỏ bên đường và thực hiện một số thay đổi, nếu như khi cô quay lại có thể tìm thấy khu vực nào đã được sửa đổi thì sẽ vượt qua bài kiểm trai”
Tiểu Ngọc giải thích các quy tắc kiểm tra.
“Hiểu rồi!” Băng Nhi khế gật đầu, sau đó đá vào bụng ngựa, đi về phía trước dọc theo con đường núi do Tiểu Ngọc chỉ.
Băng Nhi đi không quá nhanh cũng không quá chậm, tốc độ tương đương với lúc cô ta đi qua ngã ba ngày hôm qua, vừa đi vừa thản nhiên nhìn cỏ cây ven đường.
Mười mấy phút sau, nhân viên hộ tống chịu trách nhiệm quan sát trên không thổi còi trên khinh khí cầu, sau đó vẫy cờ báo hiệu Băng Nhi đã đến đầu bên kia của con đường núi.
Tiểu Ngọc nhìn về phía Kim Phi xin phép một chút, sau đó gật đầu với những nhân viên hộ tống đang đợi gần đó.
Những nhân viên hộ tống lập tức phóng ngựa về phía con đường nhỏ. Sau mười mấy phút nữa, những nhân viên hộ tống quay lại.
“Làm xong chưa?” Tiểu Ngọc hỏi.
“Làm xong rồi!” Nhân viên hộ tống dẫn đầu trả lời.
Vì thế Tiểu Ngọc vẫy cờ trên không mấy lần, sau khi nhân viên hộ tống trên khinh khí cầu nhìn thấy kí hiệu thì thổi còi và vẫy cờ về một hướng khác.
Ở một đoạn của đường núi khác, một nữ nhân viên hộ tống nói với Băng Nhi đang ngồi bên cạnh cô uống trà và ăn điểm tâm: “Được rồi, ngươi có thể quay về!”
Băng Nhi gật đầu, cầm đĩa đồ ăn lên rồi nhảy thẳng lên lưng ngựa mà không cần bám vào yên, sau đó vừa ăn đồ ăn vừa quay trở lại theo đường núi.
Mọi người đều cho rằng Băng Nhi khi trở về sẽ đi chậm lại, quan sát cẩn thận, nhưng khi quay lại, cô ta lại đi nhanh hơn so với khi đến đây.
Hơn nữa còn vừa đi vừa ăn điểm tâm một cách thờ ơ. Ăn xong đĩa điểm tâm, cô ta quay lại điểm xuất phát.
“Băng nhi cô nương đã phát hiện chỗ nào thay đổi chưa?” Tiểu Ngọc bước đến hỏi.
Tả Phi Phi, Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương đều kích động đứng dậy, ngay cả Kim Phi cũng vểnh tai lên nghe.
Băng Nhi lau sạch những mẩu vụn của điểm tâm ở xung quanh miệng, sau đó nhét cái đĩa vào trong túi của ngựa chiến, bình tĩnh nói: “Các ngươi đã thay đổi tổng cộng là bốn địa điểm, đầu tiên là cỏ bên cạnh cục đá đỏ và cục đá xanh, còn thay đổi cây táo nhỏ thứ hai bên sông và nhánh cây thứ bảy.”
Nghe Băng Nhi nói như thế, sắc mặt của Quan Hạ Nhi, Tả Phi Phi và Nhuận Nương đều thay đổi.
Bởi vì vừa rồi khi Tiểu Ngọc tới báo cáo với Kim Phi, những nơi nhân viên hộ tống thay đổi hoàn toàn giống như những gì Băng Nhi nói!
Vừa rồi, trước khi bài kiểm tra bắt đầu, Hạ Nhi đã cố tình nói rằng sẽ thay đổi một số bụi cỏ để mê muội Băng Nhi, khiến cô ta nghĩ rằng nhân viên hộ tống chỉ di chuyển cỏ.
Trên thực tế, nhân viên hộ tống đã di chuyển cành cây, hơn nữa còn tìm thấy một cây táo dại không dễ nhìn thấy ở phía sau đường núi.
Kết quả vẫn bị Băng Nhi phát hiện.
Lúc này, tất cả mọi người đều phải tin rằng Băng Nhi thật sự có thể nhìn một lần là nhớ.
Nhưng ngọc xuất phát từ chức trách, Tiểu Ngọc vẫn hỏi: “Không phải ngươi nói bốn địa điểm sao? Còn một chỗ là ở đâu?”
Bởi vì cô ấy chỉ sắp xếp cho nhân viên hộ tống di chuyển ba nơi, chính là ba nơi mà Băng Nhi vừa nhắc đến.
Tại sao đối phương lại nói là phát hiện ra bốn nơi chứ?
Có phải cô ta nhớ nhầm không?