Khi cô nương mất khống chế bị đưa ra sau sân khấu, buổi biểu diễn tiếp tục.
Thật ra lúc trước thành phần chủ lực phá tan trại ngựa là nam nhân, nhưng vì an ủi các cô nương, Kim Phi sửa lại kịch bản của Trần Văn Viễn một chút, cố ý tăng mạnh suất diễn cho nữ chính.
Sự thật đã chứng minh, quyết định của Kim Phi là chính xác.
Khi nhìn thấy nữ chính dẫn phụ nữ phối hợp với Chu Du Đạt và Hàn Phong phá tan trại ngựa, giết chết đội trưởng kị binh lúc trước đã làm nhục mình, không ít cô nương đều lộ vẻ giải hận.
Còn các nam nhân lúc ấy nhiệt huyết vô cùng, chỉ thấy được chuyện bên cạnh mình, hoàn toàn không biết mấy cái này, sau khi xem xong còn tưởng cảnh vũ nương diễn là thật, cũng không ai so đo gì.
Ngược lại có không ít nam nhân hổ thẹn, cảm thấy một cô nương cũng dám ra tay báo thù, mình thân là đàn ông, lúc ấy chỉ biết vùi đầu chạy, chỉ biết dẫn ngựa, không có cô nương nào có biểu hiện tốt.
Khi câu chuyện tới đoạn nữ chính tự sát, không khí áp lực tới cực hạn.
Xung quanh sân khấu toàn là tiếng khóc, buổi biểu diễn đành tạm dừng lần nữa.
Kim Phi bảo nhóm vũ nương vội vàng diễn vở kịch này, tất nhiên không phải vì muốn kích thích các cô nương vốn đã yếu ớt.
Trọng tâm của vở diễn này là đoạn Hàn Phòng khuyên bảo nữ chính ở phần sau.
Đó cũng là Kim Phi và Trần Văn Viễn, thông qua miệng nhân vật, đang khuyên bảo các cô nương này, trợ giúp họ hoàn thành việc xây dựng tâm lí, lấy lại niềm tin vào cuộc sống.
Cho nên tiết tấu những cảnh bi thảm trước đó đều cực kì nhanh, sau khi Hàn Phong cứu nữ chính, tiết tấu của câu chuyện dần chậm lại.
Tất cả mọi chuyện bắt đầu phát triển theo hướng tốt hơn.
Còn tâm trạng của các cô nương cũng dần bình tĩnh lại.
Tất cả mọi người đều cảm thấy mình là nữ chính kia, tất cả đều mong chờ kết cục của nữ chính và Hàn Phong.
Cả thao trường lớn như vậy đều trở nên yên tĩnh, chỉ có âm thanh Hàn Phong vào vai nhân viên hộ tống nam, cao giọng khuyên bảo nữ chính.
“Tiên sinh nhà ta từng nói, chỉ cần không phải loại trời sinh lẳng lơ, cố ý trêu hoa ghẹo nguyệt, thì không phải là thất tiết!”
“Ngươi bị cưỡng hiếp, cũng không phải bản thân tự nguyện, tại sao phải làm khó bản thân mình?”
“Tiên sinh nhà ta còn từng nói, người đẹp chia làm hai loại, một loại là đẹp bên ngoài, một loại là đẹp trong lòng.”
“Vẻ đẹp bên ngoài không quan trọng, vẻ đẹp trong lòng mới là quan trọng nhất!”
“Còn nữa, tiên sinh nói phụ nữ có thể đội nửa bầu trời, lần này nếu không có các ngươi, chúng ta hoàn toàn không đoạt được trại ngựa, càng không thắng được trận này, ngươi là anh hùng, công chúa điện hạ và tiên sinh còn phải lập bia vì chúng ta! Ai dám khinh thường chúng ta chứ?”
“Trên mặt có dấu ấn thì làm sao? Tiên sinh nói đây không phải sỉ nhục, đây là ấn kí của anh hùng!”
“Chết tử tế còn không bằng sống tiếp, cha mẹ sinh ngươi ra, còn phải vất vả chịu trăm cay ngàn đắng nuôi ngươi lớn, không phải để cho ngươi tự sát!”
“Huynh đệ của ngươi đều bị kị binh giết chết, nếu ngươi chết tiếp, ai dưỡng lão cho cha mẹ ngươi?”
“Nếu trong lòng ngươi thật sự luẩn quẩn, đi theo ta đi, chúng ta về làng Tây Hà, nơi đó có một chỗ, tất cả đều là cô nương có thân thế thê thảm, ngươi có thể ở đó, làm một công việc, kiếm chút tiền, gửi về cho cha mẹ, ít nhất cũng báo đáp công ơn dưỡng dục của họ, đỡ để bọn họ già cả mà không có chỗ dựa.”
…
Trên sân khấu, nhân viên hộ tống nam đóng vai Hàn Phong hét đến khàn cả giọng.
Dưới sân khấu, các cô nương nhanh chóng lộ vẻ mặt như suy tư gì đó, rõ ràng họ đang nghĩ về lời nhân viên hộ tống.
Ở nơi xa, Kim Phi không nhịn được giơ một ngón tay cái lên với Trần Văn Viễn.
Không thể không nói, Trần Văn Viễn rất hiểu những cô nương này, biết trong một khoảng thời gian ngắn rất khó khuyên bảo bọn họ, trực tiếp nói thẳng công ơn dưỡng dục của cha mẹ ra.
Cho dù là đời trước hay Đại Khang, đạo hiếu luôn là điều quan trọng nhất trong văn hóa.
Người đầu tiên phải xin lỗi khi đi tìm cái chết chính là cha mẹ.
Làm như vậy, tuy trong đó có chút ý tứ áp chế và ràng buộc đạo đức, nhưng Kim Phi thật sự không nghĩ ra biện pháp khác tốt hơn.