Sau khi bỏ lại đám cao thủ, sứ giả Đông Man vội cưỡi ngựa chạy dọc đường chạy qua mấy dặm, sau đó xuôi theo một lỗi rẽ, chạy vào một thung lũng.
Trong thung lũng xa xôi, có một đám người Đông Man đang ngồi dưới đất phơi nắng.
Thấy sứ giả Đông Man đã về, đám người vội vàng chạy lại đón hắn.
“Chuẩn bị bồ cầu đưa thư, ta phải truyền tin cho Đại vương ngay!”
Sứ giả nhảy xuống ngựa, đi vào trong lều vải.
Tất cả mọi người đều không chú ý rằng, trong khu rừng cách đó mấy chục mét, có một người đang ẩn nấp trong bụi cỏ, lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ!
Trong rừng cây, một người mặc đồ đen lẳng lặng ghé vào giữa bụi cây.
Trên mặt người mặc đồ đen đeo một cái mạng che mặt màu đen, trên cái trán lộ ra ngoài có một vết đao dữ tợn, một bên mắt cũng được che bằng băng bịt mắt.
Đây là hiệp sĩ áo đen làm cho những gia tộc quyền thế ở địa phương vừa nghe tin đã sợ mất mật.
Nếu Kim Phi hoặc làng dân khác của làng Tây Hà ở chỗ này, khẳng định liếc mắt một cái là có thể nhận ra được, người này là Thấm Nhi!
Thấm Nhi từng là tỳ nữ bên người của Cửu công chúa, sau này mật thám đánh lén làng Tây Hà, vì để bảo vệ Cửu công chúa, trên mặt, trên người cô ấy bị đâm mấy đao, mắt với chân cũng đều bị thương.
Sau khi được Ngụy Vô Nhai chuyên tâm chữa trị, vết thương trên đùi Thấm Nhi gần như đã lành lại, nhưng bên mắt bị thương lại vĩnh viễn bị mù, vết sẹo trên mặt cũng không có cách nào loại bỏ được.
Tính cách của Thấm Nhi hơi lạnh lùng, nhân duyên với người trong làng vẫn luôn rất bình thường, nhưng từ sau chuyện này, người trong làng đều kính nể chuyện cô ấy trung thành bảo vệ chủ nhân, đối xử với cô ấy cũng rất tốt.
Nhưng càng như thế, Thấm Nhi kiêu ngạo càng cho rằng tất cả mọi người đang cảm thấy tội nghiệp cho cô ấy.
Sau này, dưới sự nâng đỡ của Kim Phi, Cửu công chúa trở thành nữ đế đầu tiên từ trước đến nay, Thấm Nhi cảm thấy nếu cô ấy còn tiếp tục ở bên cạnh Cửu công chúa, sẽ có ảnh hưởng đến hình tượng của Cửu công chúa, vì thế mới để lại một phong thư, một mình rời khỏi làng Tây Hà.
Mấy tháng nay, Thấm Nhi cải trang thành nam, từ Xuyên Thục đi đến đất Tần, sau đó một mạch đi tới đất Tấn, gặp được những chuyện bất bình thì đi quản một chút, trong lúc vô tình, thế mà lại tạo nên một chút danh tiếng trên giang hồ.
Với tư cách là người đã từng là tỳ nữ bên người của Cửu công chúa, Thấm Nhi từng xem tin tức chiến sự của các chiến dịch ở Thanh Thủy Cốc, tới đất Tần, cô ấy lập tức muốn đi thăm Thanh Thủy Cốc.
Nhưng còn chưa tới thành Vị Châu, chợt nghe nói Tấn vương cấu kết với người Đông Man, giết hại quân Phạm Gia, còn biến đầu của Phạm tướng quân thành cốc đựng rượu.
Lúc trước Thấm Nhi đi theo Cửu công chúa, cũng gặp Phạm tướng quân vài lần, có ấn tượng về ông ấy rất tốt.
Đối với những hành vi khiến người ta cực kỳ căm hận của Tấn Vương, cô ấy đang chuẩn bị nghĩ biện pháp lẻn vào thành Vị Châu, giết chết chủ tướng của liên quân Tấn Man để báo thù cho quân Phạm Gia, sau đó Thiết Ngưu đã tới rồi.
Bây giờ Thấm Nhi còn chưa nghĩ ra phải đối mặt với Cửu công chúa và Kim Phi như thế nào, nên né tránh nhóm người Thiết Ngưu, một mình lẻn vào đất Tấn, vừa tiếp tục hành hiệp trượng nghĩa, vừa hy vọng có thể tìm được tung tích của Tấn vương.
Mấy hôm trước, cô ấy giết một gia tộc quyền thế của quận thành, vì muốn tránh né sự truy bắt trên phạm vi toàn thành, cô ấy trốn ra được ngoài thành, trong lúc vô tình gặp hộ vệ của sứ giả Đông Man.
Dù sao cũng nhàn rỗi, Thấm Nhi lặng lẽ đuổi theo bọn chúng, dự định tìm một cơ hội để giết chết bọn họ.
Đáng tiếc đội hộ vệ của sứ giả vô cùng cảnh giác, ngày đêm đều có người luân phiên, hơn nữa theo tiếng bước chân của đối phương, cũng không phải là một đối thủ yếu ớt, tấn công một cách bừa bãi, rất dễ bị ưu thế về số người của đối phương đè chết ở chỗ này.
Thấm Nhi đã ngồi trong bụi cây hai ngày, nhưng vẫn chưa tìm được điểm đột phá.
Đúng lúc Thấm Nhi đang suy nghĩ có nên rút lui hay không, sứ giả Đông Man đã trở về.
Mặc dù người Đông Man nói tiếng Man phương bắc, Thấm Nhi không hiểu, nhưng theo vẻ mặt của bọn họ thì có thể khẳng định, sứ giả là người lãnh đạo của nhóm người này, hơn nữa còn có việc gấp.
Nhìn thấy có hộ vệ lấy bồ câu đưa tin từ lồng sắt ra, buộc tờ giấy vào chân nó, Thấm Nhi theo bản năng nhận ra được phong thư này chắc chắn rất quan trọng, cô ấy không thể ngồi đợi được nữa!
Thấm Nhi lặng lẽ tháo chiếc nỏ tay từ bên hông xuống, cẩn thận lên dây từng chút một.
Trong sơn cốc, sứ giả Đông Man vuốt cổ của bồ câu đưa thư, cố gắng ném về phía không trung.
Bồ câu vỗ cánh mấy lần, ổn định thân thể.