Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bên ngoài làm sao vậy? Tiếng gì mà vang thế?”
Có không ít người dân nghe được tiếng nổ mạnh, nháo nhào chạy ra khỏi nhà.
Mọi người đều tò mò khi nhìn thấy khinh khí cầu bay lơ lửng trên bầu trời.
“Ngôi nhà lớn trên trời đó là gì vậy?”
“Sao nhà lại bay được lên trời thế được?”
Nhiều người dân sống gần “Hoàng cung” đều nghe thấy tiếng nhân viên hộ tống nhóm dùng loa sắt kêu gọi.
“Trần Nguyên Phong là ai vậy?”
“Chính là Ngô vương điện hạ!”
“Suỵt, mấy người nói nhỏ thôi, bây giờ là bệ hạ, nếu như bị Hắc Y Vệ nghe thấy mấy người còn gọi là điện hạ thì cấn thận bị kéo đi làm lao dịch!”
“ở đây chỉ có mấy người chúng ta, làm gì có Hắc Y Vệ?
“Đang nói xem nhà bay trên trời là cái gì? Thế mà ngươi lại dám gọi thẳng tên huý của bệ hạ?”
Mấy người dân đứng tụ lại nhỏ giọng bàn tán.
Trong đó một người giơ tay che nắng, cẩn thận quan sát một lúc, thốt lên: “ôi trời, là tiêu cục Trấn Viền!”
“Lão Lưu, kích động như vậy làm gì, tiêu cục Trấn Viền là cái gì?”
“Tiêu cục Trấn Viễn là tiêu cục dưới trướng quốc sư đại nhân, tiêu cục Trấn Viền tới, ngày lành của chúng ta cũng gần ngay trước mắt thôi!”
“Nói vậy là sao?”
“Mấy tháng trước triều đình yêu cầu giảm thuế, chính là chỉ dụ mà Quốc sư đại nhân khuyên bảo bệ hạ ban hành đấy!”
“Làm sao ngươi biết?”
“Mùa xuân ta đến bến tàu làm công, thuyền của tiêu cục Trấn Viễn đậu ở bến tàu, mấy ông chủ chồ đó đều nói như vậy.”
“Nói xem nào, ngươi còn nghe được chuyện gì?”
“Ta còn nghe nói, tiêu cục Trấn Viền là quân đội lợi hại nhất Đại Khang chúng ta, quốc sư đại nhân có khả năng kêu gọi sấm chớp, dời núi lấp biến!”
Lão Lưu nói: “Mấy người nhìn chồ hoàng cung đằng kia, bây giờ thấy khói báo động cuồn cuộn, lúc nãy còn thấy ồn ào, chắc chắn là bị quốc sư đại nhân giáng đòn sấm chớp rồi!”
“Quốc sư đại nhân vì cái sao lại muốn đánh Ngô… Bệ hạ?”
“Còn có thể vì cái gì nữa, chắc chắn là quốc sư đại nhân nghe nói Ngô vương tạo phản, phái người tới chỉnh đốn ông ta chứ còn gì!”
Lão Lưu hạ giọng nói: “Nghe nói quốc sư đại nhân lo cho dân, không thể chấp nhận một hạt cát nào, Ngô vương dám tạo phản, còn dám thu thêm
thuế của chúng ta, quốc sư đại nhân chắc chắn sẽ khồng tha cho ồng ta!”
“Quốc sư đại nhân thật sự sẽ làm chủ cho người dân chúng ta thật sao?”
“Đương nhiên, mấy tháng gần đây đám trẻ hát dồng dao trên đường, các ngươi nghe cả rồi đúng khồng, chính là Quốc sư đại nhân viết đây.”
“Cày đồng giữa buổi ban trưa, nông phu vần còn chết đói?”
“Đúng đúng, chính là này hai câu này!” Lão Lưu nói: “Nếu không phải thật sự thương xót bá tánh chúng ta thì sao có thế viết ra mấy vần thơ như vậy? Còn nữa, biết mùa xuân vì sao bệ hạ lại hạ chỉ giảm thuế không? Chính là bởi vì quốc sư đại nhân đã đánh bại Đảng Hạng và Thổ Phiên ở Tây Bắc cùng Xuyên Thục, tiết kiệm cho triều đình một khoản bạc ban thưởng.”
“Nói như vậy, quốc sư đúng là tấm lòng Bồ Tát… ôi, sao nhà bay trên trời lại bay đi mất rồi?”
Thành trì của Ngõ vương không hề rộng, cũng không có nhà cao tầng, gần như tất cả dân chúng trong thành đều thấy được khinh khí cầu.
Tuy rằng tầm ảnh hưởng của Kim Phi ở đất Ngô kém xa so với kinh thành và Xuyên Thục, nhưng dân chúng đông đúc, trong đó có rất nhiều thương nhân vào nam ra bắc làm buôn bán, hiển nhiên có người đã từng nghe đến sự tích của Kim Phi.
Thấy khinh khí cầu oanh tạc “Hoàng cung” người dân biết cờ của tiêu cục Trấn Viễn sôi nổi phố biến kiến thức cho những người khác.
Vì thế càng ngày càng nhiều dân chúng biết đến quốc sư đại nhân, biết đến sự tồn tại của Kim Phi.
Nhưng điều khiến bọn họ phải thất vọng là họ tưởng rằng quốc sư tới thì sẽ khồng phải nộp thuế má nặng nề nữa, ai ngờ khinh khí cầu cho nổ hoàng cung xong, hồ hào một lúc fôi bỏ đi.
Nhưng bắt đầu từ ngày này, danh tiếng của Kim Phi dần dần lan rộng trong thành Ngô Vương.
Rất nhiều người dân đều mong mỏi chờ đợi, ngóng trông Kim Phi đến tới đất Ngô.
Sau khi xác nhận khinh khí cầu đã bay đi, các “Ngự tiền thị vệ” mới kéo Ngô vương ra khỏi tầng hầm.
Vì vừa vội vàng bỏ chạy nên Ngô vương bị té ngã, quần áo dính đầy bụi, trâm cài cũng không biết bay tới nơi dầu, thoạt nhìn cực kỳ chật vật.
Nhưng giờ Ngô vương đã không rảnh lo những chuyện này, không màng thị vệ ngăn trở, ông ta bò lên ngọn núi giả cạnh đó.
Nhìn từ ngọn núi giả, “Hoàng cung” tràn ngập ánh lửa, đại điện nơi các văn võ bá quan lâm triều nghị sự, được các nhân viên hộ tống ‘chăm sóc đặc biệt’, lúc này đã bị thổi bay thành đống đổ nát.
Đại điện này tương đương với Kim Loan Điện trong đời trước của Kim Phi, là biểu tượng cho địa vị
của hoàng đế, bị thổi bay như thế này gần giống như tát vào mặt Ngồ vương.
Ngô vương tức giận đến độ run rẩy cả người: “Cái khinh khí cầu chết tiệt này ở đâu ra?1′
Thị vệ cúi đầu, im lặng không nói.
Ngô vương thấy không ai đáp lời, tức giận đạp cho thị vệ một cước: “Còn thất thần làm gì, phái người cưỡi ngựa đi đuổi theo cho ta, trẫm phải chém tên nghịch tặc này thành từng mảnh!”
“Bệ hạ… Ngài nhìn cái này trước đã…”
Thị vệ cẩn thận nhìn thoáng qua Ngô vương, sau đó nâng một cái mảnh vải: “Người của tiêu cục Trấn Viễn bắn một phong thư tới trước đại điện, Chu đại nhân vừa mới đưa lại đây…”
Ngồ vương cầm lấy mảnh vải, sau khi xem xong thì sắc mặt càng trở nên khó coi.
Nhưng ông ta không còn nhắc đến việc đuổi theo nhân viên hộ tống nữa.
Sau khi Kim Phi rút lui về vịnh sông, y đã bí mật cử một vài nhân viên hộ tống lẻn vào thái ấp của Ngô vương, chuẩn bị đến thời điếm mấu chốt sẽ chém đầu Ngô vương.
Sau này, xét thấy nếu Ngố vương chết, thì đất Ngô sẽ càng thêm hồn loạn, y bèn hủy bỏ kế hoạch chém đầu, đổi thành răn đe.
Nhân viên hộ tống nhắn lại trên mảnh vải rằng, bọn họ vẫn còn mấy cái khinh khí cầu ở đất Ngô, nếu
Ngô vương phái người đuổi theo giết bọn họ, hoặc lại phong tỏa sông Trường Giang để chặn tàu tiêu cục Trấn Viễn thì khinh khí cầu sẽ âm thầm oanh tạc cung điện của Ngô vương và dinh thự quyền quý vào ban đêm.
Đây là uy hiếp trần trụi, hiệu quả cũng cực kỳ rõ ràng.
Ngô vương tuy rằng rất phẫn nộ, nhưng ông ta thật sự sợ hãi.
Thật ra Ngô vương biết, nhân viên hộ tống rất có thể đang hù dọa ông ta, chung quanh rất có thể không có bất cứ cái khinh khí cầu nào khác.
Nhưng ông ta không dám đánh cược.
Khinh khí cầu dễ dàng bay qua tường thành, ông ta không có vũ khí chống doi trước tổ hợp khinh khí cầu và lựu đạn, thậm chí không có biện pháp phòng bị, chỉ có thế bị động bị đánh.
Cho nên ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn khinh khí cầu bay ra khỏi thành Ngô Vương, biến mất ở phương bắc.
“Truyền lệnh xuống, bảo thủy quân dỡ bỏ trạm kiếm soát trên sồng Trường Giang, sau đó lên bờ đợi lệnh!”
Ngô vương cắn răng ra mệnh lệnh.
Lúc này trong lòng ông ta tràn đầy nhục nhã nhưng lại bất lực.
Kể từ khi phát hiện ra Kim Phi còn sống, ông ta
đã hối hận vì tự xưng hoàng đế.
Nhưng lúc đó ván đã đóng thuyền, hối hận cũng không có ý nghĩa gì, ông ta chỉ có thế đặt hy vọng vào việc giết chết Kim Phi.
Đáng tiếc, Kim Phi chưa giết được mà ông ta suýt chút nữa bị Kim Phi diệt trừ.
Lúc này, không có cơ hội đề xoa dịu mâu thuẫn giữa ồng ta và Kim Phi, Ngô vương không thế đầu hàng như vậy được.
Sau khi hạ lệnh cho thủy quân, Ngô vương ngẩng đầu nói: “Đi tìm sứ giả của sở vương, Tương vương đến đây, ngoài ra đi triệu tập lục bộ tiến cung gặp trầm!”
Tại Đông Hải, Kim Phi không chờ tin tức từ nhân viên hộ tống ở thành Ngô Vương, y thấy Thiết Chùy trở về thì lập tức giương buồm ra khơi.
Có máy hơi nước điều khiến, chỉ không đến một canh giờ thuyền da đi từ xưởng đóng tàu đến cửa biển.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK