Tất nhiên nhóm quyền quý cũng sẽ không khoanh tay chịu trói.
Bắt đầu từ lúc xét nhà, mỗi ngày trong kinh thành ít nhất đều xảy ra một cuộc đấu tranh.
Khi phạm vi xét nhà của Cửu công chúa càng ngày lớn, việc kiểm tra trong thành của Cục tình báo càng ngày nghiêm ngặt, các cuộc đấu tranh diễn ra càng ngày càng nhiều lần, cũng càng ngày càng kịch liệt.
Bọn quyền quý cũng không còn cách nào.
Cửu công chúa thật sự nghiêm túc, những quan viên bị bắt đều phạm tội nghiêm trọng, hầu như khó thoát chết.
Người cũng chết rồi, để lại nhiều tử sĩ hơn nữa thì có ích gì?
Vì vậy cho dù biết rõ không phải là đối thủ của tiêu cục Trấn Viễn, biết rõ đây là bẫy rập mà Cửu công chúa cố ý thiết kế, nhưng tử sĩ người hầu liều lĩnh xông ra vẫn càng ngày càng nhiều, thủ đoạn ám sát cũng xuất hiện liên tục.
Nhưng Kim Phi và Cửu công chúa sớm đã chuẩn bị kĩ càng, tử sĩ người hầu liều lĩnh xông ra đều rơi vào cảnh đến một tên giết một tên.
Khi hành động bắt giữ cứ phát triển kéo dài, tất cả người dân kinh thành đều sợ tới mức trốn trong nhà không dám ra khỏi cửa, tất nhiên sẽ không có người đến chờ ở thương hội Kim Xuyên và phòng đấu giá để được gặp Kim Phi.
Cuối cùng Kim Phi cũng có thể đi tới phòng đấu giá xem thử.
“Tiên sinh, phía trước là tới phòng đấu giá rồi.”
Lạc Lan chỉ vào một căn nhà nói: “Theo thiết kế lúc đầu của ngài, phòng đấu giá này tổng cộng có hai ngàn chỗ ngồi, còn có hàng chục phòng riêng.
“Khá khí thế đấy.” Kim Phi nhìn phòng đấu giá rồi thở dài một hơi: “Đánh tiếc việc làm ăn của phòng đấu giá cũng không thể tốt giống trước kia được nữa.”
Trước đây phòng đấu giá toàn phụ thuộc vào cách kiếm tiền từ đám quyền quý quần là áo lượt, bây giờ ở kinh thành Cửu công chúa đang chém giết điên cuồng, quyền quý tham nhũng lạm luật gần như bị cô ấy quét sạch trống không, những con cá lọt lưới cũng không dám nhảy nhót nữa, nên chắc chắn là việc làm ăn của phòng đấu giá sẽ xuống dốc không phanh.
Nhưng Kim Phi cũng không quá để ý tới chuyện này, bây giờ nền móng của y đã được thành lập, phòng đấu giá này bị thiệt hại không còn quan trọng với y nữa.
Năm trước y áp dụng cách cung cấp công việc để xóa đói giảm nghèo, ngoài sửa đường xây cầu ở các nơi của Tây Xuyên, còn xây dựng không ít công xưởng.
Giá tiền công của Đại Khang thấp tới mức gần như có thể bỏ qua, chỉ cần cho ăn là có thể tuyển được một lượng công nhân lớn.
Khi những công xưởng này lần lượt được đưa vào sử dụng, sẽ cung cấp cho Kim Phi một dòng chảy tiền tài ổn định.
Chuyện làm ăn của phòng đấu giá không tốt thì không tốt, cùng lắm là giảm bớt buổi đấu giá xuống, thời gian khác thì sửa thành rạp hát, dùng để tuyên truyền các loại chính sách mới của Đại Khang, đồng thời cũng có thể trình diễn một vài vở kịch, kể vài câu chuyện dân gian, tránh việc Hoàng đế và các quan văn võ không biết tí gì về cuộc sống hàng ngày của người dân.
Kim Phi đang tính toán có nên để Thanh Diên dẫn đoàn ca múa Kim Xuyên tới kinh thành không, thì Lạc Lan bên cạnh đột nhiên khẽ kéo tay áo của y.
“Tiên sinh, người của Khánh phủ tới rồi!”
Kim Phi quay đầu nhìn sang, đúng lúc nhìn thấy mấy cái xe ngựa lần lượt chạy tới.
Trên chiếc đèn lồng treo xướng nóc xe ngựa, viết chữ ‘Khánh’ rất to.
“Sao Khánh Quốc công lại tìm tới đây?”
Kim Phi không hiểu lắm.
Lần xử lý này, rất nhiều gia tộc trong kinh thành bị ảnh hưởng, nhà họ Khánh là một trong số ít mấy gia tộc không bị ảnh hưởng.
Không phải là nói nhà họ Khánh không có tí vấn đề tham nhũng nào, mà là lần xử lý triều đình này của Cửu công chúa, không phải thật sự hoàn toàn vì tham nhũng, nói trắng ra là càng giống như xóa sạch kẻ đối lập hơn.
Vốn dĩ nhà họ Khánh là phái chủ chiến kiên định, luôn cùng một phe với Cửu công chúa, Khánh Hoài và Khánh Hâm Nghiêu càng luôn kiên trì đứng ở tiền tuyến.
Khánh Quốc công cũng cực kì biết điều, không những chủ động nộp thư nhận lỗi ăn năn còn chủ động nộp hàng trăm nghìn lạng bạc trắng, hàng chục ngàn mẫu đồng ruộng, còn giao ra hàng chục kho lương dự trữ lương thực.
Không chỉ như vậy, Khánh Quốc công còn bảo đảm ba lần trong thư nhận lỗi ăn năn là sau này sẽ yêu cầu nghiêm khắc với người trong tộc.
Căn cứ vào những nguyên nhân này, Cửu công chúa đã quyết định buông tha cho nhà họ Khánh.
Mấy gia tộc khác may mắn được thoát khỏi, cũng không khác với nhà họ Khánh lắm.
Khi Kim Phi bắt đầu phát tài, được nhà họ Khánh giúp đỡ không ít, Khánh Quốc công tự mình tới đây, y cũng không thể qua loa, vừa nói y vừa chuẩn bị tiến lên chào đón.
“Tiên sinh, đây không phải là xe ngựa của Khánh Quốc công, mà hình như là xe của công tử nhà họ Khánh.”
Lạc Lan ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.
“Vị công tử nào nhà họ Khánh?” Kim Phi hỏi.
“Cái này ta cũng không biết, xe của hai vị công tử nhà họ Khánh đều giống nhau.” Lạc Lan nói.
“Vậy thì khỏi, không cần quan tâm tới bọn hắn.”
Đã biết không phải là Khánh Quốc công, Kim Phi cũng lười phản ứng với bọn họ.
Y chuẩn bị dẫn Lạc Lan vào phòng đấu giá, nhưng xe ngựa lại dừng đúng cửa vào của phòng đấu giá.