“Thiên Tầm, sao tỷ lại mua đồ như vậy?”
Đi ra khỏi chi nhánh thương hội, Đường Tiểu Bắc nhìn bao to bao nhỏ trong tay thân vệ của Bắc Thiên Tầm, không nhịn được phải phàn nàn: “Mua cái gì thế?”
“Cũng không có gì, là mấy thứ đồ chơi ăn vặt không có ở chỗ Xuyên Thục chúng ta thôi.”
Bắc Thiên Tầm cười đáp: “Mấy đưa Linh Nhi, A Xuân, Tiểu Nga, Đậu Đậu đều chưa từng tới Đông Hải, khó lắm ta mới tới Đông Hải một chuyến, đương nhiên phải mang hộ chút đặc sản về cho họ rồi.”
Linh Nhi là em gái của chị em mà lúc đầu cô ấy kết nghĩa ở Giang Nam, sau khi chị em kết nghĩa bị thổ phỉ hại chết, Bắc Thiên Tầm đưa Linh Nhi về Xuyên Thục, nuôi nấng như em gái mình.
Quan Hạ Nhi biết Bắc Thiên Tầm là cao thủ, muốn để cô ấy bảo vệ Kim Phi, vì lôi kéo cô ấy, đã cho em gái mình là Tiểu Nga đi chơi cùng Linh Nhi.
Hai cô bé nhỏ có tuổi tác tương đương, chẳng mấy chốc đã thành bạn tốt.
Sau này Kim Phi lại thu thêm học trò nhỏ nhất là A Xuân ở Trung Nguyên, băng nhóm hai người đã thành tổ ba người.
Về sau nữa hai huynh muội Lý Địch và Lý Đậu Đậu tới Xuyên Thục, thành viên của băng đảng nhỏ lại tăng thêm một người.
Bắc Thiên Tầm luôn ân hận vì lúc đầu không dạy bản lĩnh cho tỷ muội kết nghĩa, khiến cô ấy gặp phải thổ phí mà không có tí sức chống cự nào, cho nên sau khi tới Xuyên Thục, lúc có thời gian là sẽ gọi Linh Nhi đi luyện võ thuật.
Tiểu Nga, A Xuân, Lí Đậu Đậu là thành viên của băng nhóm, tất nhiên cũng bị gọi đi.
Lúc Bắc Thiên Tầm không ở Xuyên Thục hoặc quá bận, thì để một nhân viên hộ tống nữ cố ý phụ trách huấn luyện cho mấy đứa.
Luyện một thời gian dài như vậy, không nói tới chuyện bản lĩnh của bốn bé gái cao bao nhiêu, nhưng trong số những người cùng lứa thì không có ai là đối thủ cả.
Cộng thêm thân phận của bốn nhóc không bình thường, nên bốn nhóc đã thành vua trẻ con trong làng rồi.
Nhưng phàm là con chó nào xuất hiện trong làng bị trói lên cây, hay lông trên cánh gà bị nhổ sách, hoặc mấy chuyện như vậy, đi tìm bốn nhóc này chắc chắn không sai.
Cho dù không phải bốn nhóc làm, cũng là tiểu đệ dưới tay bốn nhóc này làm.
Vì Lý Đậu Đậu từng ở Đảng Hạng, vốn có bệnh tự kỉ nhẹ, nhưng ở lâu với Tiểu Nga, A Xuân, Linh Nhi, bây giờ cũng đã vào nha trèo cây đào tổ chim, cái gì cũng làm rồi.
Mặc dù tuổi của con bé là đứa lớn nhất trong bốn nhóc, nhưng vì gia nhập muộn, thời gian được huấn luyện ngắn, nên bản lĩnh cũng kém nhất.
Hai tháng gần đây, cánh tay đã bị trật khớp hai lần rồi, cổ chân thì không biết đã sái mấy lượt.
Tuổi Lý Địch còn trẻ, đang chiến đấu ở Hi Châu một mình tiến tới doanh trại Đảng Hạng đàm phán với Lý Lăng Duệ, lập được công lớn, bây giờ lại dẫn đội tiến về chỗ Thổ Phiên hung ác nham hiểm.
Lý Đậu Đậu là người thân duy nhất của Lý Địch, Quan Hạ Nhi và Bắc Thiên Tâm lại biết cô bé từng ở Đảng Hạng, nên khó tránh khỏi càng khoan dung với Lý Đậu Đậu hơn.
Thế nên mỗi lần Lý Đậu Đậu bị thương, Tiểu Nga và Linh Nhi luôn khó tránh cảnh bị giáo huấn.
Lý Đậu Đậu khó khăn lắm mới có bạn, cũng rất để ý tới tình bạn này, nên mỗi lần Tiểu Nga và Linh Nhi bị giáo huấn, cô bé và A Xuân đều sẽ chạy đi tìm Quan Hạ Nhi và Bắc Thiên Tầm để van xin.
Tình cảm của bốn bé con cũng ngày càng tốt.
Bình thường dù Bắc Thiên Tầm huấn luyện các bé rất nghiêm khắc. Nhưng trong lòng cũng rất thương bốn bé, mỗi lần thấy cái gì ngon, chơi vui, cũng đều sẽ đưa về cho các bé một ít.
Lần này tới Đông Hải, tất nhiên cũng không quên.
Không chỉ là những đồ mới mua này, trong phòng Bắc Thiên Tầm, đã gom rất nhiều vỏ ốc đẹp, đều là những thứ bình thường cô ấy đi dạo bên biển nhặt được, chuẩn bị đưa về cho bốn nhóc.
“Tỷ đừng chiều hư bọn nó,” Đường Tiều Bắc nhắc nhở nói, “A Xuân và Linh Nhi còn đỡ, luôn thành thật tròn bổn phận, nhưng ta nghe nói thời gian trước Tiểu Nga náo loạn muốn tìm nha hoàn phục vụ nó đấy, từ sau khi Lý Đậu Đậu đi theo đám Tiểu Nga chơi cũng luôn gây họa.”
“Bản thân Hạ Nhi tỷ tỷ còn không có nha hoàn, sao có thể tìm nha hoàn cho Tiểu Nga được?”
Bắc Thiên Tầm cười nói: “Vì chuyện lần trước, Hạ Nhi tỷ tỷ yêu cầu đám Tiểu Nga mỗi tháng phải đi thăm những người già cô đơn trong làng mười ngày, trong nhà người già không có nước thì phải xách đổ đầy vại nước, không có củi thì phải đi nhặt củi cho người già, lúc Hạ Nhi tỷ tỷ không có việc gì còn đi kiểm tra thử, làm không tốt sẽ bị phạt, hoàn toàn không chiều bọn nó.
Còn Đậu Đậu, tình hình khá đặc biệt, cô bé từng bị ức hiếp ở Đảng Hạng, một thời gian dài không dám nói chuyện, cũng không dám giao tiếp với ai, đương gia nói, phải cổ vũ cô bé tiếp xúc nhiều với mọi người, cho nên ta với Hạ Nhi mới khoan dung hơn với cô bé.
Trước mắt xem ra, Lý Đậu Đậu gây họa chủ yếu là do mới đi từ thấp lên cao, ham chơi gây ra, đương gia nói ham chơi là tính trời sinh của trẻ con, chỉ cần cô bé không ỷ thế hiếp người, đi bắt nạt người khác, thì không cần quản cô bé.”
“Các người xem rồi làm đi, dù sao cũng phải chú ý chút, đừng để mấy đứa trở nên lệch lạc.”
Đa phần thời gian Đường Tiểu Bắc đều chạy ở ngoài, số lần gặp bốn đứa bé khá ít, cảm tình với bọn nhỏ cũng không sâu.
Biết Bắc Thiên Tầm yêu thương bốn đứa, sợ nói nhiều khiến Bắc Thiên Tầm phiền chán, nhắc nhở thêm một tiếng rồi nói sang chuyện khác.
Hai người dẫn thân vệ của mình, dọc theo bãi biển của Đông Hải, chuẩn bị đi dạo về sân nhỏ.
Đi tới chỗ cách sân nhỏ khoảng hai ba trăm mét, Bắc Thiên Tầm bỗng dừng lại, cơ thể cũng thầm căng chặt như báo săn.
Thân là tử sĩ được quyền quý bồi dưỡng, Bắc Thiên Tầm từng được huấn luyện chống trinh sát vô cùng nghiêm ngặt, có thể phát hiện kẻ theo dõi trong đám người.
Lúc này cô ấy phát hiện chỗ không xa bên đường có hai người phụ nữ lén nhìn bọn họ.
Mặc dù người phụ nữ chỉ dùng khóe mắt nhìn lén, nhưng không giấu Bắc Thiên Tầm được.
Thật ra nếu người phụ nữ nhìn Bắc Thiên Tầm đàng hoàng như người dân bình thường, thậm chí chào hỏi, thì Bắc Thiên Tầm có lẽ vẫn chưa phát hiện ra, nhưng vì cô ta nhìn lén, nên Bắc Thiên Tầm mới phát hiện cô ta không đúng lắm.
Đường Tiểu Bắc cảm nhận được sự khác thường của Bắc Thiên Tầm, nhìn qua theo ánh mắt của cô ấy, sau đó khẽ cau mày.
Vì cô ấy nhận ra người phụ nữ này.
Người này là thành viên của Cục tình báo đã từng báo cáo âm mưu của Hồng Nhị với cô ấy.
Thành viên của Cục tình báo xưa nay nổi tiếng bí ẩn, từ sau chuyện lần trước, đây là lần đầu tiên Đường Tiểu Bắc gặp lại đối phương.
Người phụ nữ chịu sự quản lí của Cục tình báo, lúc đầu tìm Đường Tiểu Bắc không theo quy trình, sau khi Đường Tiểu Bắc hiểu chuyện gì xảy ra, đã đồng ý giúp cô ta viết thư giải thích cho Hàn Phong.
Sau chuyện đó đúng là Đường Tiểu Bắc cũng đã thực hiện lời hứa của mình, viết một bức thư cho Hàn Phong, nói lại chuyện đã xảy ra một lần, sau đó gần như quên mất chuyện này.
Đường Tiểu Bắc không biết Hàn Phong sắp xếp cho người phụ nữ này thế nào, cũng không chắc là đối phương tới tìm mình, hay có chuyện khác, nên không chủ động mở miệng.
Nhưng người phụ nữ kia lại chủ động đi tới, cung kính hành lễ với Đường Tiểu Bắc qua thân vệ: “Bái kiến Bắc phu nhân!”
Sau khi chuyện Hồng Nhị trôi qua không lâu, cô ta đột nhiên nhận được thư của Hàn Phong, trong thư Hàn Phong khen ngợi sự lanh trí và quả quyết của cô ta, sau đó nâng cả bổng lộc và kinh phí hoạt động của cô ta lên một bậc, trước mắt đã trở thành thành viên có cấp bậc cao nhất của Cục tình báo bên Đông Hải.
Rất nhiều nhân vật lớn trông có vẻ rạng rỡ tươi đẹp, nhưng trên thực tế toàn là trước mặt người khác thì một kiểu sau lưng lại một kiểu khác, nhưng người phụ nữ nhận được thư Hàn Phong gửi, biết Đường Tiểu Bắc đã thực hiện lời hứa, nên cực kì biết ơn Đường Tiểu Bắc.
“Cô ở đây đợi ta à?” Đường Tiểu Bắc nhìn người phụ nữ hỏi.