Hành động của Tiểu Ngọc rất nhanh, sau khi trở về chỉ tốn thời gian nửa giờ đã sắp xếp xong báo cáo hành động.
Hành động lần này liên quan đến mấy phiên vương và quyền quý thế gia, có rất nhiều nội dung, dùng chim bồ câu đưa thư căn bản không thể viết hết được, chỉ có thể dùng phi thuyền để truyền tin đi.
Hiện tại, điểm tiếp tế từ Xuyên Thục đến kênh Hoàng Đồng đã được thiết lập lại, cũng đủ điều kiện dùng phi thuyền truyền tin.
Vì vậy Tiểu Ngọc cầm báo cáo hành động đã sắp xếp xong, chạy tới sân bay.
Kể từ sau khi Hải Đông Thanh xuất hiện, sân bay làng Tây Hà trở bên vắng vẻ.
Bởi vì người Đông Man không chỉ tặng chim ưng cho đám người Tần vương, mà còn cử người thuần hóa chim ưng mang theo Hải Đông Thanh lẻn vào Kim Xuyên, để bọn họ chặn đường liên lạc của làng Tây Hà.
Khoảng thời gian đó, đừng nói là phi thuyền, ngay cả chim bồ câu đưa thư cũng rất khó ra vào làng Tây Hà.
Nhưng, chim ưng không thể bay trên trời mãi, dù sao cũng phải hạ xuống.
Nơi bọn chúng đáp xuống, chính là vị trí của người thuần hóa chim ưng.
Sau khi phát hiện ra điều này, Tiểu Ngọc đã huy động người dân Kim Xuyên, tiến hành một số cuộc thanh lọc quy mô lớn ở xung quanh làng Tây Hà, liên tiếp giết chết bốn năm người thuần hóa chim ưng, bắt được và giết chết mấy con chim ưng xung quanh làng Tây Hà rồi mới dừng lại.
Nhưng sân bay vẫn vắng tanh.
Bởi vì người thuần hóa chim ưng Đông Man vẫn chưa bỏ cuộc, mà dưới sự giúp đỡ của đám tử sinh quyền quý, lẻn vào rừng sâu núi thẳm xung quanh Kim Xuyên, phi thuyền bay gần ở Kim Xuyên còn được, một khi bay ra xa, vẫn sẽ bị Hải Đông Thanh để mắt tới.
Tình trạng này kéo dài đến tận ngày hôm trước mới kết thúc.
Lúc đó hoạt động chém đầu các nơi đã bắt đầu, tin tức khinh khí cầu nổ chết Hải Đông Thanh cũng không cần phải che giấu nữa.
Vì vậy các phi công lại lần nữa tập trung ở sân bay và điều khiển khinh khí cầu bay về bốn phương tám hướng.
Rời khỏi Kim Xuyên không bao lâu, bọn họ đã gặp được Hải Đông Thanh.
Nhưng lần này các phi công đã có chuẩn bị.
Sau khi trận chiến ngày hôm đó kết thúc, các phi công lại làm thêm vài thử nghiệm nữa, nhưng không còn nhìn thấy con chim ưng nào nữa.
Không biết là đã bị nổ chết hết, hay là người thuần hóa chim ưng bị dọa sợ không dám thả bọn chúng ra.
Cho nên sân bay làng Tây Hà lại trở nên náo nhiệt.
Tiểu Ngọc gửi báo cáo hành động đã sắp xếp chưa được bao lâu, một chiếc phi thuyền kéo theo hai khinh khí cầu đã khởi hành từ sân bay.
Đây là phương pháp mới được đội bay nghiên cứu ra.
Hai khinh khí cầu này được chế tạo đặc biệt, một đầu nhỏ hơn khinh khí cầu trước đây, phi thuyền kéo theo chúng bay đi, cũng sẽ không bị giảm quá nhiều tốc độ.
Nếu trên đường đi gặp phải chim ưng, các phi công sẽ điều khiển khinh khí cầu tăng độ cao, ngăn chặn và liều chết với chim ưng bên trên phi thuyền.
Nếu như có nhiều hơn hai con chim ưng tấn công, vậy phi công sẽ cho nổ tung phi thuyền, dùng dù nhảy chạy thoát thân.
Nhưng, theo suy đoán của Tiểu Ngọc, kẻ địch chắc chắn không còn chim ưng nữa, nếu không trong trận chiến lúc trước bọn chúng đã dùng rồi, không để đến bây giờ nữa.
Để phi thuyền mang theo khinh khí cầu, chỉ là biện pháp đề phòng thôi.
Thực ra, Tiểu Ngọc đã đoán đúng, phi thuyền bay đến kênh Hoàng Đồng an toàn, không gặp bất kỳ con chim ưng nào.
Khi phi thuyền đến, Kim Phi đang cùng Quan Hạ Nhi và Tả Phi Phi vừa ăn tối xong, khi biết được trong làng truyền thư tới, Kim Phi cũng không quan tâm đến lễ nghi gì mà bắt đầu mở báo cáo trên bàn ăn luôn.
Nhưng vừa xem, lông mày Kim Phi đã nhíu lại.
Tả Phi Phi muốn xem trong báo cáo viết gì, nhưng Kim Phi không nói, cô ấy cũng không dám tiến lên nhìn trộm.
Nhưng Quan Hạ Nhi vốn là người đơn thuần, cũng không quan tâm nhiều như vậy, cô xoa tay rồi ngồi xuống bên cạnh Kim Phi, xem cùng với Kim Phi.
Tả Phi Phi nhận thấy Kim Phi không tức giận, lúc này mới tiến lên theo.
"Ha ha, Tương vương, Sở vương, Ngô vương cuối cùng đều đã chết, đáng tiếc để Tấn vương và Trần Chinh chạy thoát rồi."
Sau khi Quan Hạ Nhi xem xong báo cáo, kích động đến đỏ cả mặt.
Người mà Cửu công chúa hận nhất chính là Tấn vương và Tứ hoàng tử, nhưng người mà Quan Hạ Nhi hận nhất lại là ba người Tương vương, Sở vương và Ngô vương.
Bởi vì địa bàn của bọn họ đều dọc theo Trường Giang, lúc trước khi Kim Phi từ Đông Hải trở về, bọn họ đã dùng mọi cách để ngăn cản, ép Kim Phi đi được nửa đường lại phải quay lại Đông Hải, chế tạo thuyền hơn nước, sau đó mới có thể trở về Xuyên Thục.
Lúc đó, Phùng tiên sinh đang điên cuồng vây công Kim Xuyên, nếu như không phải là Kim Phi về kịp lúc, sợ rằng Kim Xuyên đã bị Phùng tiên sinh đánh bại.
Cho nên biết ba người đã bị chém đầu, Quan Hạ Nhi vô cùng vui vẻ.
Thấy Kim Phi nhíu mày, vẻ mặt Tả Phi Phi cũng nghiêm trọng, Quan Hạ Nhi hơi khó hiểu hỏi: "Đương gia, Phi Phi, bọn họ chết rồi, nhưng nhìn hai người không được vui vẻ lắm? Chẳng lẽ bọn họ không đáng chết sao?"
Tả Phi Phi thấy Kim Phi cau mày đang suy nghĩ vấn đề, nhỏ giọng trả lời nói: "Tỷ tỷ, đám người Tương vương đều đáng chết, chỉ là sau khi bọn họ chết rồi, đất Tương, đất Sở, đất Ngô sẽ rơi vào cảnh hỗn loạn khốn cùng."
Quan Hạ Nhi sững sờ một chút, sau đó mới hiểu được ý của Tả Phi Phi.
Đất Tương đại loạn, cuối cùng người chịu khổ vẫn là người dân.
Nghĩ đến đây, Quan Hạ Nhi lại cúi đầu xem lại báo cáo, sau đó hỏi: "Đương gia, chẳng lẽ trước khi Vũ Dương hạ lệnh không thương lượng với chàng sao?"
Nghe thấy câu hỏi của Quan Hạ Nhi, Tả Phi Phi không khỏi cắn môi, thấy được sự khác biệt của cô ấy và Quan Hạ Nhi.
Thật ra Tả Phi Phi vừa mới phát hiện ra vấn đề này, nhưng cô ấy không dám hỏi.
Bởi vì hỏi như vậy sẽ bị nghi ngờ khích bác Kim Phi và Cửu công chúa.
Nhưng Quan Hạ Nhi lại không do dự mà hỏi.
Quan Hạ Nhi hỏi như vậy, không chỉ là bởi vì suy nghĩ của cô đơn giản, mà còn bởi vì cô có sức mạnh căn bản không cần suy nghĩ hỏi như vậy có gì không ổn không.
Quan Hạ Nhi không chỉ hỏi, thấy Kim Phi không trả lời, cô còn lo lắng đẩy Kim Phi một cái, hỏi lại lần nữa: "Đương gia, rốt cuộc Vũ Dương có thương lượng với chàng không?"
Kim Phi khẽ thở dài, lắc đầu nói: "Không có!"
Đội ngũ và phi thuyền đi bắt Tần vương đều xuất phát từ kênh Hoàng Đồng, Kim Phi biết được lần hành động này.
Nhưng y cũng có cùng suy nghĩ với Thiết Thế Hâm, đã từng viết thư nói với Cửu công chúa, để ổn định địa bàn các phiên vương, tốt nhất là nâng đỡ một hai bù nhìn ở những nơi này trước.
Tuy nhiên, đám người Tương vương, Sở vương và Ngô vương, các tùy tùng và phi tử của bọn họ đều đã bị giết chết!
Mặc dù báo cáo nói rằng, là vì đám người phiên vương dân theo tùy tùng thân tích ngoan cố chống cự, tiểu đội nhân viên hộ tống không thể không giết chết bọn họ nhưng Kim Phi đâu phải kẻ ngốc.
Nếu một hai phiên vương ngoan cố kháng cự cũng thôi đi, tất cả các phiên vương đều ngoan cố kháng cự sao?
Nếu như bọn họ thực sự như vậy, Đại Khang cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh hiện tại.
Cho nên Kim Phi lập tức ý thức được báo cáo này có vấn đề.
Có phán đoán này và suy nghĩ lại, Kim Phi rất nhanh đã đoán ra được đại khái sự việc.
Y cau mày không chỉ vì địa bàn của các phiên vương sẽ rơi vào hỗn loạn mà còn vì Cửu công chúa không liên lạc với y, tự ý quyết định.
Nếu như là một chính quyền ổn định, xuất hiện ý kiến bất đồng cũng không sao, có người phản đối, còn có thể phòng ngừa một độc truyền trong gia đình.