Cũng có một số người tị nạn muốn nhân cơ hội trốn thoát, nhưng xung quanh trại Ngưu Gia đều có tường thành, mọi lối vào và lối ra đều được đội an ninh canh gác, những người tị nạn bị bao vây ở khu vực phía đông trại Ngưu Gia không có nơi nào để chạy trốn nên chỉ có thể bị đội an ninh đuổi về chuồng rơm, đi vòng qua bục gỗ và nhìn Trâu chủ nhiệm với ánh mắt phức tạp.
Bị thổ phỉ tra tấn lâu như thế những người dân tị nạn đã trở nên vô cùng nhát gan.
Bọn họ hy vọng người trước mặt đến đây để cứu bọn họ, nhưng bọn họ lại lo lắng sự kỳ vọng của họ sẽ thất vọng và họ sẽ càng tuyệt vọng hơn.
Dưới cái nhìn của hàng ngàn người dân tị nạn, Trâu chủ nhiệm cầm chiếc loa sắt trên tay.
“Thưa bà con, mọi người không cần phải sợ!”
Trâu chủ nhiệm lớn tiếng nói: “Đáng lẽ các ngươi nên đến Đông Hải để nhờ vả quốc sư đại nhân, tìm đường sống sót phải không? Chúng ta chính là công nhân ở xưởng muối cá dưới quyền quốc sư đại nhân, bên kia chính là Khánh trưởng xưởng xưởng muối cá của chúng ta, quốc sư đại nhân nghe tin mọi người bị thổ phỉ ức hiếp nên đã phái Khánh trưởng xưởng dẫn chúng ta đến giải cứu mọi người!
Nói xong ông ta chỉ vào vị trí của Khánh Mộ Lam.
Tả Phi Phi nghe vậy thì nhìn chằm chằm vào Trâu chủ nhiệm.
Bây giờ là thời điểm tốt nhất để lấy lòng biết ơn của những người dân tị nạn, Trâu chủ nhiệm không chỉ nhắc đến Khánh Mộ Lam mà còn chủ động nhắc đến Kim Phi, hơn nữa lại nhắc đến Kim Phi trước cả Khánh Mộ Lam.
Cô ấy và Hầu Tử đều ở đây, vì thế nhất định lời nói của Trâu chủ nhiệm sẽ truyền đến tai Kim Phi.
Với tính cách của Kim Phi thì chưa chắc sẽ vui v nhưng người khác cũng không thể tìm ra lỗi sai.
Bên dưới sân khấu, những người dân tị nạn cũng bùng nổ vì lời nói của Trâu chủ nhiệm.
“Tốt quá rồi, tốt quá rồi, bọn họ là thủ hạ của quốc sư đại nhân!”
“Lần này được cứu rồi!”
Vô số người dân tị nạn vui mừng đến phát khóc, cũng có một số người dân tị nạn đến chỉ vì nghe nói có thể tìm được việc làm ở Đông Hải, họ vốn không biết quốc sư đại nhân là sai, nghe thấy Trâu chủ nhiệm nói như thế thì bối rối nhìn những người quen xung quanh.
“Quốc sư đại nhân là ai?”
“Quốc sư đại nhân mà ngươi cũng không biết? Nhà xưởng ở Đông Hải đều là do quốc sư đại nhân mở ra đấy!”
“Nói như thế thì đám người A Ngưu bọn họ làm việc trong nhà xưởng của quốc sư đại nhân sao?”
“Đương nhiên, không phải quốc sư đại nhân đã phái người đến đón chúng ta rồi đây sao?”
“Liệu bọn họ có lừa gạt chúng ta không?”
“Trên người chúng ta chẳng có cái gì thì bọn họ lừa gạt chúng ta để làm gì?”
“Vừa rồi ngươi không thấy bọn họ chém thổ phỉ như thái rau hay sao? Nếu bọn họ thật sự muốn làm gì chúng ta thì có cần phải nói dối không?”
“Không phải ngươi vẫn không biết quốc sư đại nhân là ai đấy chứ?”
“Ngươi biết không?”
“Đương nhiên là ta biết!”
“Vậy ngươi nói cho ta nghe một chút đi!”
...
Dưới sân khấu, có người vui mừng, cũng có người đang lo lắng, cũng có người đang truyền bá cho những người dân tị nạn khác biết quốc sư đại nhân là ai.
Nhân viên hộ tống mặc áo giáp đen đã trà trộn vào đám người từ lâu, đảm nhiệm vai diễn cuối cùng.
Trâu chủ nhiệm nhìn thấy những gì đang được thảo luận bên dưới thì ra hiệu cho các thành viên đội an ninh bên cạnh gõ chiêng đồng.
Xung quanh dần trở nên yên tĩnh, tất cả những người dân tị nạn lại nhìn lên bục gỗ.
“Thưa bà con, khoảng thời gian này mọi người đã phải chịu khổ rồi!”
Trâu chủ nhiệm chỉ vào bọn thổ phỉ dưới sân khấu và hỏi: “Bây giờ những kẻ hành hạ các ngươi đã bị bắt rồi, các người nói xem nên xử lí bọn chúng như thế nào?”
Những người dân tị nạn nhìn theo ngón tay của Trâu chủ nhiệm và nhìn những tên thổ phỉ đang quỳ ở một bên.