Cửu công chúa tính, Kim Phi mới tới thành Du Quan không lâu, dù có thuận lợi tới mức nào thì cũng đâu thể đánh thắng liên quân Tấn Man và quân Đông Man nhanh như vậy được?
Nên cô ấy sợ rằng thứ chờ mình không phải là tin tốt lành gì, mà là tin bại trận.
“Có lẽ phu quân chỉ phái người về đưa tin, báo rằng chàng ấy đã tới nơi thôi!”
Cửu công chúa tự an ủi bản thân trong lòng.
Cô ấy không dám nghĩ Kim Phi có thể thắng nhanh như vậy.
Ngược lại, Quan Hạ Nhi lại cực kỳ sùng bái Kim Phi, cứ hào hứng nhìn chằm chằm vào cửa.
Trong sự lo lắng của Cửu công chúa và sự mong chờ của Quan Hạ Nhi, tiếng vó ngựa dừng lại trước cửa tứ hợp viện.
Nhân viên hộ tống đưa tin đeo báo cáo chiến sự trên lưng chạy như bay vào sân.
"Quan Hoè Thụ thuộc tiểu đội hai hàng thứ ba trong tiểu đoàn trinh sát 2 quân Bắc phạt kính chào bệ hạ!"
Nhân viên hộ tống báo tin đưa tay chào kiểu quân đội với Cửu công chúa, sau đó lại quay sang Quan Hạ Nhi: "Hạ Nhi phu nhân!"
Dựa theo yêu cầu của Kim Phi, Đại Khang mới đã hủy bỏ lễ quỳ, cho dù nhìn thấy Cửu công chúa cũng chỉ cần thực hiện kiểu chào quân đội là được.
Khi lần đầu tiên thực hiện quyết định này, rất nhiều học giả cũ đã phản đối nhưng Kim Phi vẫn kiên quyết, từ đó mọi người cũng dần dần quen với nó.
Bây giờ, hầu hết nhân viên hộ tống đều sẽ chào kiểu quân đội khi nhìn thấy Cửu công chúa và Kim Phi, ngoại trừ thầy giáo già như Thiết Thế Hâm.
Bình thường trong trường hợp này Quan Hạ Nhi sẽ không chủ động cướp lời của Cửu công chúa, nhưng lần này có liên quan đến Kim Phi, nên Quan Hạ Nhi còn chưa kịp đợi Cửu công chúa nói chuyện đã lo lắng hỏi: “Hoè Thụ ca, đương gia sao rồi? Có đánh thắng không?"
"Tỷ tỷ, phu quân hẳn chỉ mới đến thành Du Quan thôi, làm sao nhanh vậy được.”
Cửu công chúa lo Quan Hạ Nhi sẽ thất vọng khi biết tin tức sau đó, nên cho cô một lời dự đoán trước.
Nhưng ai ngờ Quan Hoè Thụ lại nói: "Bệ hạ, chúng ta đã thắng rồi! Liên quân Tấn Man và Đông Man đều đã bị tiên sinh đánh bại!"
Cửu công chúa không tự chủ được nghiêng đầu, nghi ngờ mình có nghe lầm không: "Tiên sinh đã đánh bại liên quân Tấn Man và Đông Man thật sao?"
"Đúng vậy, đây là báo cáo chiến sự!"
Quan Hoè Thụ lấy ra một cuốn sổ nhỏ trong túi, đưa cho Châu Nhi bằng cả hai tay: "Không chỉ đánh bại, quân Nương Tử còn giết chết Phùng Thế Tài - thống lĩnh của liên quân Tấn Man trong trận chiến, sau đó còn phối hợp với tiểu đoàn Thiết Hổ bắt sống vua Đông Man!”
Tuy vừa rồi Cửu công chúa có kinh ngạc nhưng vẫn còn giữ được sự bình tĩnh vốn có.
Nhưng sau khi nghe Quan Hoè Thụ nói Kim Phi đã bắt được vua Đông Man, Cửu công chúa cũng không thể bình tĩnh được nữa. Thay vì đọc báo cáo chiến trận do Châu Nhi đưa tới, thì cô ấy lại nhìn chằm chằm vào Quan Hoè Thụ hỏi: "Ngươi nói tiên sinh bắt được vua Đông Man sao?"
"Đúng vậy!" Quan Hoè Thụ gật đầu nói: "Ta cũng tham gia vào cuộc phục kích và tận mắt chứng kiến Yabe bị bắt, tiên sinh và Lưu Thiết tướng quân cũng đã xác nhận thân phận của đối phương!"
"Ha ha, vậy thì tốt quá, tốt quá rồi!"
Cửu công chúa luôn để ý đến phong thái của mình, lúc này cũng không nhịn được mà vui sướng cười lớn.
Sau khi cười xong, cô ấy mới nhanh chóng cầm báo cáo chiến sự lên xem.
Thiết Thế Hâm đang làm việc ở sân gần đó, cũng nghe thấy tiếng vó ngựa và tiếng thông báo của nhân viên hộ tống.
Biết sứ giả khẩn cấp Hồng Linh về tới, nên cũng vội chạy qua sân bên này.
Vừa vào tới sân, đúng lúc đã nghe thấy Cửu công chúa đang cười lớn.
Nhìn thấy Cửu công chúa đang đọc báo cáo chiến sự, nên cũng không phiền cô ấy mà quay sang Quan Hạ Nhi: "Phu nhân, tiên sinh báo tin thắng trận sao?"
“Đúng vậy," Quan Hạ Nhi gật đầu, tự hào nói: "Tiên sinh đã đánh bại liên quân Tấn Man và cả Đông Man ở thành Du Quan, còn bắt sống vua Đông Man!”