Người ủng hộ tới tìm đội Chung Minh, dâng lên khế ước đất đai và khế ước mua bán nhà. Chỉ cầu mong giữ được của cải tích cóp và cửa tiệm.
Người phản đối thì thành lập tổ chức thanh niên dòng tộc và lực lượng vũ trang địa phương, tiến hành chống trả…..”
“Đã phản kháng đến mức không còn gì để thương lượng được rồi. Cứ phái tiêu cục Trấn Viễn qua đó không phải là được rồi sao?”
Kim Phi thuận miệng nói.
Vừa nói xong y mới ý thức được nếu chuyện chỉ đơn giản như vậy, thì Cửu công chúa sẽ không thương lượng với y.
“Nhà họ Lương này có vấn đề gì sao?”
“Là có vài vấn đề.” Cửu công chúa gật đầu: “Nhà họ Lương cũng được coi là dòng dõi nhà Nho. Nề nếp gia tộc cũng rất nghiêm khắc, trưởng họ nhà họ Lương giống với Chu Du Đạt tiên sinh thích hành thiện cứu người, rất được dân chúng nơi đó yêu quý. Chỉ là người này tuổi tác đã cao, vẫn còn hơi ngoan cố bảo thủ, cực kỳ chống đối công việc phân đất.
Mà người ủng hộ chia đất, là một nhánh của nhà họ Lương. Bởi vì những người này từng làm chuyện xấu vi phạm nề nếp gia tộc, đã bị gia chủ trục xuất khỏi gia phả nhà họ từ ba mươi năm trước.
Mặc dù bọn họ dựa vào danh tiếng của nhà họ Lương, những năm này xây dựng được một thương hội kinh doanh. Cuộc sống thuận buồm xuôi gió, nhưng họ vẫn luôn cảm thấy nuốt không trôi cục tức khi xưa. Vì vậy khi đội Chung Minh tới, bèn chủ động yêu cầu chia đất. Họ còn khuyến khích đội Chung Minh phái nhân viên hộ tống tới vây quét tổ trạch nhà họ Lương.”
Lần này xem như là Kim Phi đã nghe hiểu.
Đây chính là điển hình của tiểu nhân đắc chí.
Nhưng trước mắt thì đám tiểu nhân kia ủng hộ đội Chung Minh thực hiện chính sách, mà vị kia rất có danh tiếng ở nơi kia, gia chủ dòng chính rất được người dân trăm họ ủng hộ, lại chọn đứng về phía đối lập với đội Chung Minh.
Đây cũng là lý do khiến Cửu công chúa đau não.
Bởi vì cô ấy hiểu rất rõ, Kim Phi luôn coi trọng lòng dân, đại đa số dân chúng đứng về phe đội Chung Minh, dù sao chính sách mà đội Chung Minh thi hành cũng có lợi nhất cho họ.
Cuối cùng nên giữ vững chính sách, trấn áp gia chủ lãnh đạo người dân hay nên tha cho họ một lần?
Chuyện này không chỉ làm khó Cửu công chúa mà khiến cả Kim Phi cũng cảm thấy khó khăn.
Phương hướng chung của đội Chung Minh là chia đất của bọn cường hào điều này không thể sửa đổi, tiêu cục Trấn Viễn không không thể ra tay với người dân bình dân được.
Đây là hai nguyên tắc then chốt mà Kim Phi đã đặt ra, tự y cũng không thể không tuân theo.
Suy nghĩ một hồi, Kim Phi mới chậm rãi mở miệng nói: “Bảo đội Chung Minh và đoàn ca múa đi tuyên truyền nhiều hơn, nói với dân địa phương, đánh cường hào phân chia đất đai là xu thế tất yếu. Bất cứ ai có ý đồ ngăn cản đều chỉ là châu chấu đá xe, tuyệt đối không bao giờ thành công!
Dặn dò đội Chung Minh nói với dân địa phương, bất kỳ ai có ý định tham gia ngăn cản công tác phân chia ruộng đất đều sẽ bị tước quyền lợi chia đất. Để cho họ nghĩ cho kỹ, đừng tự sai lầm!”
Muốn phá hoại một tổ chức, biện pháp tốt nhất không phải là tấn công vỏ ngoài vững chắc, mà là phát động công kích từ bên trong.
Kim Phi không tin dân chúng không muốn được chia đất. Chỉ cần tuyên truyền đúng chỗ, Kim Phi tin tổ chức của trưởng họ nhà họ Lương rất nhanh sẽ sụp đổ.
“Tạm thời cũng chỉ có cách này thôi....Phu quân, chàng xem tiếp bản tấu chương này.”
Cửu công chúa đưa cho Kim Phi một bản tấu chương mới, mình thì cầm bút lông viết biện pháp xử lý lên mặt trước của tấu chương kia.
Nếu Cửu công chúa đang làm những chuyện khác, có thể Kim Phi sẽ không để cho cô ấy làm.
Nhưng mỗi một bản tấu chương đều liên quan đến vô số dân chúng, xử lý muộn một hôm cũng có thể khiến người dân vì đó mà nhà tan cửa nát. Kim Phi thương xót Cửu công chúa, nhưng lại không thể ngăn cản cô ấy, chỉ đành giúp cô ấy bằng cách cùng phê duyệt tấu chương.
Chờ đến khi hai người xử lý xong xuôi hết tấu chương trên bàn, đã là bảy – tám giờ tối rồi.
Hai người không về ăn cơm tối mà sai người mang cơm tới thư phòng, vừa làm việc vừa ăn.
“Làm hoàng đế thật mệt!”
Kim Phi vươn vai, y cảm thấy vui mừng vì lựa chọn ban đầu của mình.