Nhưng với tình hình hiện tại, y không đi không được.
Thiết Chùy là đội trưởng đội cận vệ của Kim Phi, vẫn luôn chờ ở Kim Xuyên, anh ta sắp ngột ngạt chết rồi, nghe chuyện Kim Phi sắp đi thành Du Quan, anh ta kích động không thôi.
Nhìn gương mặt lo âu của Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa, dù biết bây giờ không thích hợp cho mình nói chuyện, nhưng anh ta vẫn đi lên phía trước một bước, vỗ ngực bảo đảm: “Bệ hạ, phu nhân, hai người yên tâm. Ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho tiên sinh!”
Quan Hạ Nhi trợn mắt nhìn Thiết Chùy, ngẩng đầu nhìn Kim Phi: “Đương gia, chàng phải đi thật sao?”
“Phải!” Kim Phi dùng ngữ khí kiên định trả lời cô.
“Vậy ta đi thu dọn đồ đạc cho chàng.”
Quan Hạ Nhi lau nước mắt, xoay người đi về phòng ngủ.
Cửu công chúa bước nhanh lên trước, cầm tay Kim Phi nói: “Chú ý an toàn, ta ở nhà chờ chàng!”
“Yên tâm đi, ta sẽ không để bị người đánh hôn mê lần hai đâu!” Kim Phi lạnh lùng nói.
Lần trước bị tập kích ở Đông Hải, bị người ta đánh cho hoàn toàn bất tỉnh.
Kim Phi sẽ không ngã xuống hai lần ở một nơi, lần này đi thành Du Quan y đã có chuẩn bị trước, có Tả Phi Phi dẫn theo mấy trăn nữ công nhân bảo hộ, Kim Phi không tin lại có người có thể đặt y vào tình cảnh nguy hiểm.
Đây là lòng tự tin của y!
Cửu công chúa còn muốn nói thêm điều gì, nhưng thấy Kim Phi xua tay, có hơi không đành lòng nói: “Sao Mãn Thương vẫn chưa tới?”
Vừa nói y vừa đi tới cửa.
Cửu công chúa biết, Kim Phi không muốn tiếp tục thảo luận chuyện này, bèn không hỏi tiếp nữa, mà chỉ quay đầu ra lệnh cho Châu Nhi phái người đi tìm Thiết Thế Hâm.
Có Kim Phi nắm giữ ấn soái, Cửu công chúa tràn đầy lòng tin về chuyện tăng viện cho thành Du Quan lần này.
Việc bây giờ cô ấy muốn làm chính là dốc toàn lực bảo đảm cung ứng vật liệu cho thành Du Quan, giải quyết nỗi lo xa của Kim Phi.
Kim Phi dẫn Thiết Chùy chạy tới xưởng luyện sắt, đúng lấy thấy Mãn Thương đang tập tễnh chạy ra.
Hôm qua anh ta thức cả đêm, đến gần sáng hôm nay mới tìm được một góc xó xỉnh bên cạnh lò lửa để ngủ.
Cái góc ấy khá là khuất người, người trong xưởng phải tìm hết một vòng mới tìm được anh ta.
Khi Kim Phi nhìn thấy anh ta, Mãn Thương còn đang xách một chiếc giày trong tay, đầu tóc rối như tổ quạ.
Thấy Kim Phi, một tay của anh ta thì vội vàng đeo giày, tay còn lại thì vuốt tóc cho gọn.
“Đừng hoảng!”
Kim Phi lấy ra hai miếng bánh ngọt từ trong túi ra đưa cho Mãn Thương: “Ta vừa nướng, ngươi nếm thử xem.”
Mãn Thương cũng không khách sáo, nhận lấy miếng bánh rồi bỏ tọt vào trong miệng, sau đó theo Kim Phi vào xưởng chế luyện.
Chỉ một lát sau, trưởng làng đã dẫn một đội công nhân đến, họ khiêng một cái hộp gỗ từ trong xưởng ra, thả lên chiếc xe ngựa ngoài sân.
Sau nửa giờ đồng hồ, dưới sự bảo vệ của nhân viên hộ tống đội xe ngựa lái xe ra khỏi làng, chạy thẳng đến bến tàu Kim Xuyên.
Khi công nhân sắp đồ lên xe, Kim Phi cũng không đứng nhàn, y xem bản đồ, dựa vào bàn viết thoăn thoắt.
Lúc Trương Lương tới, vừa hay Kim Phi đã viết xong.
“Lương ca, khoảng thời gian ta đi thành Du Quan, mọi chuyện trong nhà phải dựa vào huynh rồi!”
Kim Phi nhét bức thư vào phong thư, dán lại bằng xi rồi đưa cho Trương Lương: “Mau chóng đưa thư này đến tay Đại Tráng, lần này ta phải cho người Đảng Hạng biết nỗi căm tức của ta!”