“Đi đến nhà Lão Tam mượn một ít đi.” Trần Lão Ngũ nói: “Thiếu gia đã trở mình, mượn bọn họ một chén, sau này sẽ trả lại họ hai chén!”
“Nhà Lão Tam có bốn đứa nhỏ, hôm qua vừa đến nhà chúng ta mượn lương thực đấy.”
“Vậy đến mấy nhà khác xem sao, không thể để quý nhân đói bụng được.”
“Chỉ có thể làm vậy thôi.” Người phụ nữ lớn tuổi gật đầu, chuẩn bị rời đi.
Đường Tiểu Bắc đang cẩn thận chuẩn bị đi vào nhà thì thấy hai người họ hơi khó xử, không cần nghe lén cũng biết được họ đang khó khăn.
Cô ấy quay sang A Lan nháy mắt.
A Lan hiểu ý, đi lại gỡ hai chiếc túi trên lưng ngựa xuống.
Đường Tiểu Bắc dẫn A Lan đến trước mặt đôi vợ chồng già, cười nói: “Ông lão, bọn ta tùy tiện đến đây làm phiền, cũng không chuẩn bị quà cáp gì, chỉ đem theo một ít lương thực, mong ông lão không chê.”
“Phu nhân, người làm gì vậy chứ?” Bà lão vội vàng xua tay: “Các người là khách nơi xa đến, sao bọn ta có thể nhận lương thực từ các người chứ?”
“Ông lão, một chút lương thực này với bọn ta không là gì cả, ông đừng khách khí.”
Đường Tiểu Bắc nói: “Nhận lấy rồi đi nấu cơm đi, tướng công của ta cưỡi ngựa cả ngày trời chắc là đã đói lã rồi.”
Bà lão còn định từ chối nhưng Trần Lão Ngũ lại đưa tay ra nhận lấy túi.
“Cảm ơn phu nhân, để phu nhân cười chê rồi.”
Ông ấy hiểu ý của Đường Tiểu Bắc.
Đúng là đối với Kim Phi và Đường Tiểu Bắc, một túi lương thực nhỏ thế này cũng chẳng đáng là bao.
Cô ấy không để bọn họ đi mượn lương thực có lẽ là vì lo Kim Phi đói bụng.
Đường Tiểu Bắc mỉm cười, quay người đi vào trong nhà.
Ở trong phòng, Hồng Đào Bình ngồi ngay ngắn dưới ánh đèn kiểm tra cẩn thận bản vẽ Kim Phi đưa.
Đây vẫn là bản vẽ của thuyền buồm.
Nhưng lại không giống với lần trước.
Lần trước Kim Phi vẽ rất đơn giản, giống hệt những bức vẽ giản lược.
Nhưng lần này lại vẽ rất chi tiết, tổng cộng có gần mười mấy bản vẽ.
Bản vẽ lớn nhất là mặt cắt tổng thể, còn lại là bản vẽ chi tiết từng bộ phận.
Chiều dài chiều rộng của xà ngang, khoang thuyền dày bao nhiêu, cao bao nhiêu... tất cả đều được ghi chú rõ ràng.
Hồng Đào Bình nhìn bản vẽ, vẻ mặt ngày càng nghiêm túc, tim đập cũng ngày càng nhanh.
Anh ta biết, lần này anh ta đã gặp phải cao thủ rồi.
“Quá kì diệu! Thật sự quá kì diệu!”
Hồng Đào Bình cầm bản vẽ, trong miệng vô thức lẩm bẩm.
Kim Phi vẽ bản vẽ quá tỉ mĩ kĩ càng.
Từ nhỏ Hồng Đào Bình đã học cách chế tạo thuyền, nhìn bản vẽ, trong đầu dần dần có mô hình của một con thuyền.
Dù nhìn con thuyền này từ phương diện nào đi nữa, cũng cực kì hoàn mĩ.
Hồng Đào Bình nhìn thấy mô hình thuyền đặt trên bàn mà trước kia mình làm ra, chỉ muốn đập vỡ nó.
Trên mặt anh ta cũng nóng rát, trong lòng hổ thẹn vô cùng.
Kĩ năng đóng thuyền của nhà họ Hồng, trên cả Đại Khang này có thể xếp hạng cao.
Sau khi gia tộc xuống dốc, có không ít bến tàu tới tìm hiểu ý của Hồng Đào Bình, hoặc lừa gạt, hoặc bức bách, muốn có được kĩ năng đóng thuyền của nhà họ Hồng từ Hồng Đào Bình.
Vừa rồi Hồng Đào Bình cũng cho rằng Kim Phi tính toán như vậy.
Trước cho ân huệ, sau khi đạt được sự tin tưởng của mình, lại chậm rãi lấy đi kĩ năng đóng thuyền của nhà họ Hồng…