"Thuyền chiến bọc thép? Tìm lục địa mới?"
Trịnh Trì Viễn đột ngột đứng dậy, nhất thời không biết nên hỏi cái nào trước.
Sau khi ép bản thân tỉnh táo lại, anh ta hỏi: “Tiên sinh, thuyền bọc thép là gì vậy ạ?”
“Là thuyền được làm ra bằng thép...”
Kim Phi lấy ra một tờ giấy vẽ hình dáng thuyền bọc thép ra, giải thích sơ sơ cho Trịnh Trì Viễn về thuyền bọc thép.
Trịnh Trì Viễn không hiểu biết về đóng thuyền, hiện tại anh ta lại đang có sự ngưỡng mộ mù quáng với Kim Phi, do đó anh ta không hề nghi ngờ liệu Kim Phi có thể chế tạo một chiếc thuyền bọc thép hay không, mà đã bắt đầu ước ao.
Trong mắt Trịnh Trì Viễn, Trấn Viễn số 3 mới được làm ra đã đủ gây sốc rồi, anh ta hoàn toàn không thể tưởng tượng được một con thuyền được làm bằng thép sẽ trông như thế nào.
Các trận hải chiến ở thời đại này thường sẽ cho các con thuyền va chạm trực tiếp vào nhau, thuyền bên nào kiên cố, bền hơn sẽ giành chiến thắng.
Ai có thể đánh được một con thuyền được làm hoàn toàn bằng thép và được gắn máy hơi nước chứ?
Tưởng tượng đến việc thuyền bọc thép tung hoành ngang dọc trên biển, đâm thuyền cướp biển vỡ thành từng mảnh nhỏ, Trịnh Trì Viễn chợt thấy tim mình đập nhanh hơn.
Sau đó anh ta nhớ tới lời Kim Phi vừa nói, mục đích của việc đóng thuyền bọc thép là để ra khơi tìm lục địa mới.
Tim của Trịnh Trì Viễn càng đập nhanh hơn.
Nhưng anh ta cũng có những lo lắng giống với Hồng Đào Bình: “Tiên sinh, việc đi biển dài ngày khác hẳn việc hoạt động gần bờ, nếu lục địa mới lại cách xa ngàn dặm như những gì ngài nói, thì việc tìm ra lục địa mới là cực kỳ khó khăn!
Ví dụ, nước ngọt có thể tìm thấy khắp nơi trên đất liền nhưng lại rất quý giá khi trên biển, nhất là khi tiên sinh muốn đi thuyền hàng ngàn dặm, không ai biết trên đường đi sẽ gặp phải những tình huống gì, phải mất bao nhiêu ngày giờ, cũng không ai biết được nếu như nước trên thuyền đã dùng hết mà lại không tìm được nguồn tiếp tế mới, tất cả mọi người đều sẽ gặp nguy hiểm lớn!
Ngoài nước còn có lương thực, than dùng để chạy máy hơi nước và các vật tư khác cũng rất quan trọng!
Tiên sinh, việc đi xa như thế này không hề đơn giản, ngài phải suy nghĩ thật kỹ!”
Sau khi nói xong, Trịnh Trì Viễn có hơi lo lắng nhìn Kim Phi.
Kỳ thật trước khi nói ra, Trịnh Trì Viễn vẫn đang đấu tranh trong lòng, sợ những lời này sẽ đắc tội Kim Phi rồi làm y tức giận.
Nhưng thứ anh ta lo lắng hơn là Kim Phi không hiểu được sự nguy hiểm của chuyến đi mà bốc đồng thành lập một đội viễn hành, dẫn đến chuyến viễn hành thất bại, từ đó từ bỏ ý tưởng viễn hành này đi.
Cộng với sự hiểu biết của Trịnh Trì Viễn về Kim Phi, anh ta cảm thấy Kim Phi có thể sẽ không tức giận vì chuyện này, vì vậy anh ta mới lấy hết can đảm để nói mấy câu vừa rồi.
Nhưng anh ta không dám nói quá nhiều mà chỉ dừng lại ở đó.
"Trịnh tướng quân, ta biết đi xa rất khó khăn và nguy hiểm, ta cũng biết hiện tại bắt đầu đi xa cũng hơi vội vàng, nhưng thời gian thật sự không còn nhiều nữa."
Kim Phi lặp lại những gì đã nói với Hồng Đào Bình ngày hôm qua cho Trịnh Trì Viễn, rồi nói tiếp: “Do đó ta mới muốn đóng thuyền bọc thép, mới đi đến tìm Trịnh tướng quân hỏi xin kinh nghiệm phong phú về thủy thủ!
Có thể nói thuyền bọc thép là một cái vò thép, không chỉ chắc chắn hơn thuyền gỗ, mà khi đóng cửa khoang lại thì dù có bị sóng biển vùi dưới nước cũng có thể tự nổi lên lại, độ an toàn cao hơn rất nhiều.
Cộng với kim chỉ nam và tấm bản đồ hàng hải cao nhân đã cho ta, kết hợp với các thủy thủ dưới trướng tướng quân, khả năng thành công của chuyến viễn hành này đã rất cao rồi!”
"Tiên sinh, ngài có bản đồ hàng hải đi đến lục địa mới ư?" Trịnh Trì Viễn mở to mắt.
Vào thời phong kiến, có thể nói bản đồ là tài nguyên chiến lược, người bình thường hoàn toàn không được phép vẽ chúng, một khi bị bắt quả tang tự vẽ bản đồ, sẽ bị khép vào tội giống với cất giấu áo giáp.
Mặc dù tiêu cục và thương nhân có thể xin vẽ và mang theo bản đồ, nhưng chỉ có thể mang theo những bản đồ đơn giản có lộ tuyến cố định.
Các bản đồ chi tiết chỉ có thể được dùng trong quân sự.
Tuy nhiên, do tình trạng đo đạc để vẽ bản đồ bị hạn chế, cộng với việc khái niệm về tỉ lệ xích vẫn còn mơ hồ, nên bản đồ quân sự thường rất thô sơ, chỉ có đánh dấu vài vị trí quân sự quan trọng, hơn nữa, việc đánh dấu thường không được chính xác, chỉ có thể chỉ ra sơ sơ vị trí và khoảng cách.
Dù thế, bản đồ cũng cực kỳ quan trọng.
Nhất là khi đi trên biển, bản đồ lại càng quan trọng hơn.
Khi hành quân trên bộ, còn có thể lấy sông, núi và làng mạc làm vật tham chiếu, cũng có thể tìm người dân địa phương làm người dẫn đường.
Nhưng khi ở trên biển, có khi đi mười ngày nửa tháng cũng không thấy được đất liền, quay đầu nhìn lại cũng chỉ thấy toàn là biển cả bao la, chỉ có thể lấy mặt trời, mặt trăng và các vì sao làm vật tham chiếu.
Tuy nhiên, mặt trời, mặt trăng và các vì sao sẽ chuyển động chậm theo chuyển động quay của trái đất, lúc mới bắt đầu, những thủy thủ có kinh nghiệm phong phú có thể phân biệt được phương hướng, nhưng về lâu về dài rất dễ bị lạc đường.
Giống như một người bịt mắt đi bộ, lúc đầu vẫn có thể đi theo đường thẳng, nhưng khi đi xa hơn thường sẽ đi thành đường chéo hoặc thậm chí còn đi thành vòng tròn.
Lúc này, kim chỉ nam do Kim Phi phát minh ra sẽ phát huy công dụng, nếu kết hợp với bản đồ hàng hải và thuyền bọc thép, tỉ lệ thành công sẽ tăng lên.
Nghĩ đến đây, Trịnh Trì Viễn nhìn Kim Phi bằng ánh mắt rực lửa, mong chờ y lấy tấm bản đồ ra.
Kim Phi không vòng vo nữa, lấy tầm bản đồ thế giới đã chuẩn bị sẵn ra để lên bàn.
“Mảnh đất này là Đại Khang của chúng ta, chỗ này là vị trí của bến thuyền, nơi này là chỗ có cướp biển nước X, lục địa mới chúng ta cần tìm là chỗ này...”
Kim Phi chỉ vào tấm bản đồ, chỉ cho Trịnh Trì Viễn biết Châu Mĩ nằm ở đâu.
Nhận ra Trịnh Trì Viễn không trả lời, Kim Phi ngẩng đầu lên nhìn.
Lúc này Kim Phi mới nhận ra Trịnh Trì Viễn giống như vừa gặp phải kho báu quý hiếm gì đó vậy, hai mắt nhìn chằm chằm vào bản đồ, trong ánh mắt ấy vừa đầy vẻ không thể tin, vừa nhìn cực kỳ chăm chú, giống như đang ghi nhớ tấm bản đồ này vào trong đầu vậy.
“Trịnh tướng quân, tấm bản đồ này hơi phức tạp, lát nữa ta sẽ đưa cho ngài một tấm, ngài mang về từ từ nghiên cứu.”
Kim Phi cười nói.
“Tiên sinh, ngài bằng lòng đưa tấm bản đồ hàng hải quý giá này cho ta sao?” Lúc này Trịnh Trì Viễn mới hoàn hồn lại, nhưng hai mắt đã tròn xoe.
Trong suy nghĩ của Trịnh Trì Viễn, tấm bản đồ hàng hải này là vô giá.
Sự thật cũng vậy.
Có lẽ đây là tấm bản đồ thế giới đầu tiên trên thế giới này, đó là tấm bản đồ thế giới Kim Phi đã không ngừng hoàn thiện trong suốt mấy năm nay.
Mặc dù không chính xác bằng bản đồ ở kiếp trước, nhưng một số lục địa và đại dương cũng như tọa độ địa lý quan trọng đều được đánh dấu trên bản đồ.
Bất kì vị quân chủ hay nhà quyền quý nào một khi đã có dã tâm mà nhìn thấy bản đồ này, e rằng sẽ phát cuồng vì nó, bỏ ra một khoản thật cao đổi lấy nó.
Đó là vì sao vừa nãy Trịnh Trì Viễn lại thất lễ như vậy, cứ tham lam cố gắng nhớ thật rõ nội dung tấm bản đồ.
Anh ta không ngờ rằng Kim Phi lại chủ động nói sẽ đưa tấm bản đồ này cho anh ta!
Nghĩ đến đây, Trịnh Trì Viễn chợt hơi giật mình, nghĩ rằng vừa rồi Kim Phi phát hiện ra hành vi bất thường của mình, giờ lại mỉa mai mình, vội vàng nhìn đi chỗ khác, khom lưng nói: “Tiên sinh, ta biết sai rồi, sau này cũng không dám nữa!”
"Trịnh tướng quân, sao ngài lại thế nữa rồi?"
Kim Phi dở khóc dở cười kéo Trịnh Trì Viễn: "Ta không có nói mát, tấm bản đồ này thực sự có thể đưa cho ngài!"