Nhân viên hộ tống chỉ vào trung tâm đại điện nói.
Trong trung tâm của đại điện đang tụ tập một đống người, có bá quan văn võ, cũng có nhân viên hộ tống duy trì trật tự, vừa rồi Kim Phi không chú ý.
Bây giờ nhìn kĩ hơn, người bị bá quan văn võ vây ở giữa, không phải là Cửu công chúa sao?
"Chuyện này là sao?" Kim Phi vừa sai người dọn đường để đi về phía Cửu công chúa, vừa hỏi trung đội trưởng đội hộ tống: "Bệ hạ mới đến không lâu, sao lại loạn đến mức này?"
Trung đội trưởng đội hộ tống trả lời: "Bệ hạ nói, chuyện đêm qua nhất định là do có tên quyền quý nào đó ở trong bóng tối xúi giục Thái tử, trước khi chuyện được điều tra rõ ràng, yêu cầu tất cả bá quan văn võ không được ra khỏi cung.
Bọn quan lại lúc ấy quỳ đầy dưới đất, miệng liên tục kêu oan, nói bệ hạ không tin bọn họ, có người cầu xin bệ hạ cho phép bọn họ cáo lão về quê, cũng có người đòi chết để minh oan, vô cùng lộn xộn.
Vị công công bên cạnh bệ hạ kia đã quất roi nhiều lần, vẫn không yên tĩnh lại, nên đã sai bọn ta duy trì trật tự, sau đó những tên quan lại này bắt đầu đá bọn ta, đánh bọn ta, tiểu đoàn trưởng phát hiện không đủ nhân viên, nên bảo Khuê Tử ra ngoài cửa bắn tên lệnh.
Sau đó Cửu công chúa điện hạ tới, bọn quan lại càng kích động hơn, vây quanh điện hạ, nói cô ấy là hung thủ giết người, đòi điện hạ giết người thì đền mạng, còn mắng cô ấy... sau đó thành ra bộ dạng này!"
"Nói Vũ Dương là hung thủ giết người, còn mắng cô ấy hả?"
Ánh mắt Kim Phi hơi nheo lại, giọng cũng trở nên lạnh lùng hơn: "Vậy các ngươi làm gì nữa, mau dẫn điện hạ ra ngoài đi!"
"Nhưng... những tên quan lại này thì sao?"
Trung đội trưởng đội hộ tống hỏi với vẻ mặt vô cùng khổ sở.
Lúc này Cửu công chúa đã bị bao vây ở giữa đám bá quan văn võ, muốn dẫn cô ấy ra ngoài, nhất định phải lôi mấy quan chức xung quanh ra.
Quan lại vào triều bàn chính sự, rất nhiều người tuổi cao đã rất già, lúc này lại đang khá kích động, nếu nhân viên hộ tống thật sự ra tay, rất có thể sẽ khiến bọn họ bị thương.
Cho dù không khiến họ bị thương, với tính cách của mấy lão này, cũng có khả năng sẽ lừa gạt ăn vạ với tiêu cục Trấn Viễn.
"Quan tâm bọn họ làm gì, trước tiên cứ cứu Vũ Dương ra ngoài đã rồi tính tiếp!"
Lúc này Kim Phi đã đến gần vòng vây, đang chuẩn bị lên tiếng, bỗng thấy có một lão quan già nhổ một bãi nước bọt về phía Cửu công chúa.
Mặc dù không nhổ trúng, nhưng vẫn khiến Kim Phi nổi giận đùng đùng.
Y đưa tay lấy từ trong tay áo ra một khẩu súng kíp, giơ về phía trên đỉnh đầu bắn một phát súng!
Đoàng!
Tiếng vang to lớn trong nháy mắt đã lấn át âm thanh của bá quan văn võ.
Nóc nhà trên đại điện bị thủng một lỗ to, mạt gỗ ào ào rơi xuống.
Mới vừa rồi đại điện còn loạn như cái chợ, trong nháy mắt đã yên tĩnh lại.
Kim Phi đi tới trước mặt lão già dám nhổ nước miếng vào Cửu công chúa, lạnh lùng nhìn ông ta.
Lão già bị Kim Phi nhìn chằm chằm, trong lòng hơi chột dạ, nhưng thấy bá quan văn võ đều ở xung quanh đây, lại cảm thấy có khí phách, hung dữ trợn mắt nhìn Kim Phi: "Ngươi là kẻ nào, nhìn lão phu như vậy làm gì?"
"Bãi nước bọt này là ông nhổ à?" Kim Phi chỉ vào bãi nước bọt dưới đất hỏi.
"Là lão phu nhổ đấy thì sao?" Lão già trợn mắt hỏi.
"Thừa nhận thì tốt", Kim Phi lạnh giọng nói: "Thiên Tầm, vả miệng!"
Bắc Thiên Tầm vung mạnh vỏ đao trong tay, không nói nhiều lời mà quất vào mặt lão già.
Mặc dù không dùng hết sức, vẫn khiến lão ta phải nổ đom đóm mắt, ngồi phịch xuống đất.
Trong miệng lão ta vốn cũng không có nhiều răng, lại bị gãy hết mấy cái nữa.
Lão già che miệng muốn chửi tiếp, nhưng thấy Bắc Thiên Tầm lại giơ vỏ đao lên, cũng biết điều mà cúi đầu.
Kim Phi liếc lão già, lạnh giọng quát: "Tào Đông, bảo ngươi dẫn người tới bảo vệ điện Hoằng Đức, ngươi lại đứng nhìn bọn chúng làm càn ở trước mặt bệ hạ và điện hạ như vậy à?
Lập tức bảo người của ngươi duy trì trật tự cho tốt, kẻ nào dám làm càn, đánh chết cho ông đây, có bất kỳ chuyện gì, bệ hạ chịu trách nhiệm!"
"Vâng!"