Băng qua làn sương mù buổi sáng sớm, nhóm người Kim Phi đi dọc theo con kênh tới bờ sông.
Còn cách rất xa, Kim Phi đã thấy trên vách đá có khắc ba chữ đập Đô Giang rất to.
Đi tiếp mấy trăm thước dọc theo hàng rào, đoàn người đi tới một nơi nền đất bằng bên bờ sông.
Nền đất bằng được lát bằng những khối đá xanh phẳng, bên cạnh sông còn có một dãy hàng rào thẳng đứng, nếu như có thêm mấy cái thùng rác, chắc Kim Phi cũng tưởng là đã đến địa điểm du lịch của đời trước.
"Tiên sinh, nền đất bằng này mới vừa xây xong tháng trước, thường ngày có thể dùng để quan sát và ghi lại mực nước, nếu người dân có thời gian rảnh, cũng có thể tới nơi này ngắm cảnh."
Ngụy Đại Đồng ở bên cạnh giới thiệu.
"Có người đến ngắm sao?" Đường Tiểu Bắc hỏi.
Diện tích nền đất bằng này không nhỏ, không chỉ nền đất bằng được lát đá mà tất cả các bậc thanh lên xuống đều được xếp từ đá.
Xây nền đất bằng này, chắc chắn hao phí không ít sức người sức của, theo Đường Tiểu Bắc thấy thì không có lợi lắm.
Lấy số tiền này đi xây thêm một vài hợp tác xã mua bán thì sẽ thiết thực hơn.
Nếu như là kẻ khác nghi ngờ mình, Ngụy Đại Đồng chắc chắn sẽ trợn mắt, nhưng Đường Tiểu Bắc là vợ của Kim Phi, còn nắm giữ quyền lực tài chính của Xuyên Thục, Ngụy Đại Đồng không thể làm gì khác ngoài nén giận, kiên nhẫn giải thích: "Thưa phu nhân, có rất nhiều người dân đến ngắm cảnh sông, có không ít người thấy được tin tức trên nhật báo Kim Xuyên, đặc biệt từ vùng khác chạy đến tham quan.
Chẳng qua hôm nay tiên sinh muốn tới thị sát, nên vì lý do an toàn, bọn ta đã phong tỏa nơi này, thế nên chúng ta không nhìn thấy những người khác."
"Tốt lắm," Kim Phi gật đầu nói: "Lúc về ta sẽ bảo Trần Văn Viễn đăng thêm mấy tin nữa để tuyên truyền giúp các ngươi."
Ngụy Đại Đồng vừa nghe, cười đến nỗi khuôn mặt già nua nhăn lại: "Đa tạ tiên sinh, thật ra thì vừa rồi lão thần còn tính xin tiên sinh lúc trở về gửi lời chào tới nhật báo Kim Xuyên một tiếng, không ngờ tiên sinh và lão thần có chung ý nghĩ."
"Ngài cũng muốn phát triển du lịch?" Kim Phi rất kinh ngạc mà nhìn Ngụy Đại Đồng.
"Du lịch?" Ngụy Đại Đồng lần đầu tiên nghe thấy danh từ này, không khỏi lộ ra dáng vẻ suy tư.
"Du lịch chính là du ngoạn ngắm cảnh," Kim Phi nói: "Nói trắng ra, chính là thu hút người nơi khác tới nơi này của ngài du ngoạn."
"Thì ra là như vậy, " Ngụy Đại Đồng bừng tỉnh gật đầu: "Lão thần ngược lại là không có nghĩ xa như tiên sinh, chỉ là đập Đô Giang sau này không thể thiếu người bảo vệ, lão thần nghĩ nếu nơi này nhiều người đến chơi, việc làm ăn của khách sạn quán trà bên dưới cũng tốt hơn chút, người dân ở nơi này cũng có thể kiếm chút tiền, sau này chúng ta cũng có thể thu nhiều thuế hơn một chút, việc bảo vệ đập Đô Giang cũng không cần phải cầu xin triều đình chi tiền nữa rồi."
"Ngụy đại nhân, đây chính là ngành du lịch đó!"
Kim Phi dừng bước lại, khen ngợi: "Ngài có thể nghĩ tới những thứ này, cực kì giỏi."
Y có thể nghĩ tới những thứ này, là bởi vì đời trước đập Đô Giang vốn chính là một địa điểm du lịch, nhưng đa số người dân ở thời đại phong kiến ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, lại thêm trị an không tốt, đi một chuyến ra khỏi huyện thành mấy chục dặm đã coi như đi xa rồi, trở lại có thể kể suốt mấy năm.
Cho dù là con cháu nhà giàu đi ra ngoài chơi dịp tiết Thanh minh, cũng chỉ đi lòng vòng xung quanh nhà, rất ít khi đi xa.
Căn bản không có khái niệm về ngành du lịch.
Ngụy Đại Đồng có thể nghĩ đến việc tuyên truyền bằng nhật báo Kim Xuyên, thu hút người tới du ngoạn tiêu tiền, kích thích kinh tế địa phương, sau đó sẽ thông qua thu thuế để thực hiện việc tăng doanh thu, quả thực đã khiến Kim Phi khá bất ngờ.
Kim Phi vốn tưởng rằng Ngụy Đại Đồng chỉ có thiên phú trong công trình thủy lợi, không ngờ tư duy trong phát triển kinh tế cũng tiến bộ vượt bậc như vậy.
Ngụy Đại Đồng được Kim Phi khen thì hơi ngại, liên tục xua tay: "Không dám nhận không dám nhận!"
"Ngụy đại nhân không cần khiêm tốn, sau này nơi này nhất định sẽ trở thành một địa điểm du lịch nổi tiếng thế giới, sẽ có vô số người tới tham quan, cũng sẽ có vô số người có học làm thơ viết văn để kỷ niệm chuyện này."
Kim Phi nói: "Tên của Ngụy đại nhân tất nhiên cũng sẽ cùng đập Đô Giang lưu danh sử sách!"
Lưu danh sử sách gần như là mục tiêu lớn nhất đời người mà tất cả người có học của thời đại phong kiến đều theo đuổi, Ngụy Đại Đồng nghe vậy, không khỏi trịnh trọng cúi người thi lễ với Kim Phi: "Tất cả đều nhờ vào sự dìu dắt của tiên sinh!"
Sau đó ông ta ngẩng đầu lên nói với vẻ mặt đầy mong đợi: "Không biết tiên sinh có muốn để lại một bài thơ không?"
Đập Đô Giang nổi tiếng hơn, cũng là chuyện tốt đối với sự phát triển ở địa phương, nếu như có thể, Kim Phi không ngại sao chép một bài để quảng cáo đập Đô Giang.
Tiếc là đời trước y chưa học thuộc lòng bài thơ nào về đập Đô Giang cả.
Nhưng đã đến thế giới này được một thời gian dài, da mặt Kim Phi cũng đã được rèn đủ dày.
Y mặt không đổi sắc mà xua tay: "Hôm nay không có ý tưởng gì, lo chính sự trước đi, sau này có cảm hứng rồi tính sau!"
Ngụy Đại Đồng cũng là người có học, biết việc viết thơ cũng không phải là ăn cơm uống nước, đâu có dễ dàng như vậy, nhất định phải có cảm hứng.
Vì vậy ông ta cũng không miễn cưỡng, nhưng Kim Phi đã vất vả tới một chuyến, không xin được chút gì, Ngụy Đại Đồng lại không cam lòng, suy nghĩ một lát bèn nói: "Vậy không biết tiên sinh có thể đặt một cái tên cho đài ngắm cảnh này không?"
So với làm thơ thì đặt tên đơn giản hơn nhiều.
Kim Phi không từ chối, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đặt là đài Lý Băng đi!"
Thế giới này mặc dù không có Lý Băng, nhưng toàn bộ ý tưởng thiết kế đập Đô Giang, gần như Kim Phi đều làm theo đập Đô Giang đời trước.
Để xây dựng đập Đô Giang, cha con Lý Băng gần như đã hao tổn cả nửa đời, cho dù là để biểu đạt sự tôn trọng đối với cha con Lý Băng, hay là để giảm bớt cảm giác xấu hổ trong lòng, Kim Phi cũng muốn lưu lại một phần dấu ấn của cha con Lý Băng trên đập Đô Giang của thế giới này.
"Đài Lý Băng?" Ngụy Đại Đồng trước hết là sửng sốt một lúc, sau đó mới nhớ, ban đầu Kim Phi đã từng nói, ý tưởng thiết kế đập Đô Giang, là do một vị cao nhân tên Lý Băng dạy cho y.
Bây giờ nghĩ lại, Kim Phi đặt tên nền đất bằng này là đài Lý Băng, hẳn là để tưởng nhớ vị cao nhân kia.
Nghĩ tới đây, mí mắt Ngụy Đại Đồng đột nhiên giật giật.
Kim Phi đã từng đề cập không chỉ một lần, khi y còn bé đã gặp được một vị cao nhân ở trong núi, thế nên mới biết nhiều kiến thức kỳ lạ như vậy.
Còn về việc vị cao nhân này là ai, Kim Phi chưa từng nói, người ngoài không biết.
Nhưng giờ phút này, Ngụy Đại Đồng cảm thấy chắc là mình đã biết tên của vị cao nhân này rồi!
Ngụy Đại Đồng không biết người được gọi là cao nhân chỉ là thứ Kim Phi bịa ra để giải thích một số vấn đề không dễ giải thích, ông ta còn tưởng bản thân đã phát hiện một bí mật lớn động trời.
Giờ phút này, Ngụy Đại Đồng cảm thấy tim mình cũng đập nhanh lên mấy phần, hô hấp cũng không khỏi trở nên dồn dập.
Thậm chí có suy nghĩ muốn rời đi ngay lập tức, tìm người đi hỏi thăm thử xem vị Lý Băng này rốt cuộc là cao nhân phương nào.
Thế nhưng ý nghĩ này vừa lóe lên trong lòng Ngụy Đại Đồng đã bị ông ta kiềm xuống.
Bởi vì ông ta biết, nếu để Kim Phi biết ý nghĩ của ông ta, thứ chờ đợi ông ta có thể là vạn kiếp bất phục.
Kim Phi nào biết lúc này trong lòng Ngụy Đại Đồng có nhiều suy nghĩ như vậy?
Sau khi đặt xong tên của nơi này, y bèn đi thẳng tới bờ sông, tựa vào hàng rào nhìn xuống, hỏi: "Ngụy đại nhân, người phụ trách ghi chép mực nước là ai? Gọi hắn tới đây một lát!"