Nếu tính ngày thì công chúa Lộ Khiết đã sắp sinh, bụng chắc phải rất to. Đến thời điểm này, phụ nữ mang thai bình thường sẽ nghỉ ngơi ở nhà chờ sinh, vậy mà công chúa Lộ Khiết còn chạy vào trong núi.
Công chúa Lộ Khiết là vợ của Kim Phi, đừng nói là phó tướng của Lưu Thiết, cho dù chính Lưu Thiết ở đó cũng khó mà trói chân được. Tuy nhiên, phó tướng vẫn cúi đầu nhận lỗi: “Là do thuộc hạ làm việc không đến nơi đến chốn, xin tiên sinh trách phạt".
Kim Phi cũng không phải người vô lý, y xua tay nói: "Việc này không liên quan đến ngươi, sao lại phạt ngươi cơ chứ?"
Nghe vậy, phó tướng thở phào nhẹ nhõm: “Có cần thuộc hạ phái người đi thông báo cho phu nhân không?”
"Thông báo đi", Kim Phi khẽ gật đầu.
Trong số những người tị nạn ở Đông Hải chắc chắn vẫn còn một số gián điệp ẩn náu, nhưng số lượng không còn nhiều nữa. Hơn nữa phần lớn người tị nạn sống trong các khu nhà ở tập thể, ở đó rất khó cất giấu các loại vũ khí như cung nỏ. Cho nên, các gián điệp ở đây đa số chỉ có nhiệm vụ thăm dò thông tin, còn an toàn cơ bản vẫn được bảo đảm.
Nhưng thành Du Quan thì khác, mặc dù liên minh các bộ lạc nhỏ bên ngoài thành trên danh nghĩa đều đi theo công chúa Lộ Khiết, nhưng bên trong đó có bao nhiêu kẻ là gián điệp của kẻ thù thì không ai biết.
Hơn nữa, ngoài thành cỏ dại tươi tốt, nhiều nơi cao tới nửa người, thường xuyên có lính trinh sát của Đông Man ra vào.
Người Đông Man chủ yếu là du mục kiếm sống bằng nghề chăn nuôi, cưỡi ngựa bắn cung là kỹ năng mà mọi người đàn ông của họ đều thành tạo. Các lính trinh sát còn là những người giỏi nhất được tuyển chọn, cho nên trình độ cưỡi ngựa bắn cung càng không phải bàn.
Kim Phi dám đi dạo xung quanh lúc ở Đông Hải, nhưng y không dám đi lang thang trên bãi cỏ bên ngoài thành Du Quan.
Nếu đi dạo ở đó rồi từ đâu một mũi tên bay ra thì đúng là chết oan.
Kim Phi khá quan tâm đến tình hình hiện tại của liên minh các bộ lạc nhỏ, mặc dù y không dám đi ra ngoài thành, nhưng vẫn có thể lên trên tường thành quan sát.
Vì vậy, sau khi Kim Phi rời khỏi bến tàu, y không về biệt viện mà trực tiếp leo lên tường thành bằng cầu thang cạnh bến tàu.
Lần trước khi y rời đi, liên minh các bộ lạc nhỏ mới đến ngoại thành Du Quan không lâu, bọn họ cũng chỉ kịp xây dựng một số ngôi nhà sơ sài để tránh rét mùa đông. Mặc dù mới có mấy tháng Kim Phi không đến đây, nhưng đã có rất nhiều những ngôi nhà mới được xây bên ngoài thành. Nhìn cảnh những người dân du mục đi lại như con thoi cũng đông đúc nhộn nhịp chẳng khác gì Đông Hải.
"Thưa tiên sinh, tòa nhà bên kia là nhà xưởng, bên này là khu nhà ở tập thể mới xây, ở đó là nhà ăn..."
Phó tướng đứng bên cạnh Kim Phi giải thích.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, từ tường thành phía Đông đến tường thành phía Tây. Khi đang định rời khỏi tường thành, Kim Phi đột nhiên nghe thấy Tả Phi Phi nói: "Tiên sinh, hãy nhìn sang bên kia!"
Kim Phi nhìn theo hướng tay Tả Phi Phi chỉ và nhìn thấy một đội kỵ binh đang lao tới từ phía Bắc.
Người đi đầu mặc quần áo sáng màu, rõ ràng không phải là một người dân du mục bình thường, càng không phải nhân viên hộ tống.
"Không phải là Lộ Khiết đấy chứ?"
Kim Phi âm thầm lẩm bẩm, cầm kính viễn vọng lên quan sát.
Sau khi nhìn rõ, sắc mặt y đột nhiên tối sầm.
Người cưỡi ngựa đi đầu không phải là công chúa Lộ Khiết thì còn là ai được nữa?
Nhìn qua kính viễn vọng, y thấy công chúa Lộ Khiết bụng đã rất to, tay trái cầm dây cương, tay phải cầm roi ngựa, phi nhanh đến nỗi tóc bay phần phật.
Kim Phi vốn tưởng rằng công chúa Lộ Khiết đi tới mỏ than bằng xe ngựa, y không thể ngờ cô ta lại cưỡi ngựa tới đó, càng không thể ngờ tốc độ lại còn bàn thờ như vậy.
Đây nào giống phụ nữ đang mang thai, Kim Phi bình thường cũng không dám phi ngựa nhanh như vậy!
“Cô ta không biết mình mang thai à?”
Tả Phi Phi nhìn cũng thấy sợ: “Tiên sinh, ta phái người sang bảo cô ta chạy chậm lại!”
“Không cần,” Kim Phi lắc đầu: “Đợi nàng phái người sang, nàng đã đến rồi!”
Lúc này công chúa Lộ Khiết chỉ còn cách cửa thành không tới hai dặm, với tốc độ hiện tại của cô ta, có khi người Tả Phi Phi phái đi còn chưa tới chuồng ngựa, thì cô ta đã vào thành rồi.
“Đi xuống đi!”