Nathan nói, số vàng này là tặng cho Cửu công chúa. Theo một nghĩa nào đó, đây là đồ cá nhân của Cửu công chúa. Nếu là quan viên khác, họ sẽ coi như không nhìn thấy.
Nhưng Thiết Thế Hâm lại khác, nếu ông ta có ý thức này thì ngay từ đầu đã không bị xa lánh trong triều.
Theo quan điểm của ông ta, thiên hạ là của Cửu công chúa, đồ của Cửu công chúa cũng là của người dân trong thiên hạ.
Nhìn thấy Cửu công chúa chuẩn bị mang vàng đi, Thiết Thế Hâm chạy bước nhỏ qua qua định ngăn lại, bắt đầu khóc than: “Bệ hạ, Kim tiên sinh, bộ Hộ sắp cạn kiệt rồi, số tiền này để lại cho quốc khố đi!”
Cửu công chúa cũng không định chiếm làm của riêng, lại bị Thiết Thế Hâm hiểu lầm như vậy thì sầm mặt nói: “Ông tưởng trãm không xem sổ sách sao, bạc trong quốc khố ít nhất còn có thể dùng một hai năm, bộ Hộ sao lại cạn kiệt được?”
“Đó là tấu chương xin bạc dâng lên đều bị viện Khu Mật ngăn cản, bệ hạ không thấy được!”
Thiết Thế Hâm đau khổ nói: “Nếu là rộng mở ngân sách chỉ tiêu, bạc trong quốc khố chỉ sợ là không trụ nổi một tháng!”
“Ngươi coi trầm là kẻ tiêu xài hoang phí, cứ phải rải tiền ra ngoài mới chịu được chắc?”
Cửu công chúa không muốn lằng nhằng với Thiết Thế Hâm nữa, tức giận nói: “Yên tâm đi, trẫm không cần số tiền này, là phu quân thấy tò mò với số vàng đó, muốn đưa đến phòng thí nghiệm nghiên cứu!"
Thiết Thế Hâm nghe vậy thì không giận nữa mà cười tủm tỉm lui sang một bên.
Nếu Kim Phi là thần giữ của thì sẽ không dùng tiền của mình để làm công cuộc ra công cứu giúp.
Cho nên Thiết Thế Hâm cực kỳ tin tưởng nhân phẩm của Kim Phi, hơn nữa còn thầm mong Kim Phi có thể nghiên cứu ra cách biến cát thành vàng, như vậy Xuyên Thục sẽ không bao giờ bị thiếu tiền nữa.
Ý tưởng này thật hoang đường, nhưng Thiết Thế Hâm lại rất chờ mong.
Bởi vì những phát minh trước đây của Kim Phi chính là điều không tưởng trong mắt Thiết Thế Hâm.
Kim Phi có thể biến mỡ lợn thành xà phòng tẩy dầu, tại sao lại không thể biến đá thành vàng?
Cũng may Kim Phi không biết Thiết Thế Hâm nghĩ như vậy, không thì chắc chắn sẽ hộc máu.
Thiết Thế Hâm tránh đường, Ngự Lâm Quân tiếp tục tiến về phía trước, giao vàng cho phòng thí nghiệm trong xưởng luyện sắt.
Vạn Hạc Minh và Lưu Bất Quần đang bận rộn trong phòng thí nghiệm, nhìn thấy Ngự Lâm Quân đổ một đống vàng ra, hai người đều trợn tròn mắt.
Đầu tiên là chào Kim Phi và Cửu công chúa, sau đó Vạn Hạc Minh nhịn không được hỏi: “Tiên sinh, ngài đánh cướp Thần Tài đấy à?”
“Đừng có lắm chuyện, mang kìm, cưa ra đây!”
Kim Phi đập cho Vạn Hạc Minh một cái, Vạn Hạc Minh tung ta tung tăng chạy đi lấy công cụ.
Mang kìm qua xong, Kim Phi lấy đầu trâu vàng ra, cầm kìm vặn gãy một cái sừng trâu trong số đó.
Nếu để người sưu tầm đầu trâu vàng nhìn thấy thì chắc chắn sẽ nhảy lên măng Kim Phi phí phạm của trời.
Đáng tiếc phòng thí nghiệm không có người sưu tầm đầu trâu vàng, chỉ có Cửu công chúa và ba người đàn ông khoa học công nghệ.
Bọn họ không quan tâm vàng, chỉ quan tâm vì sao đang yên đang lành Kim Phi lại muốn cắt miếng vàng nguyên vẹn ra thôi!
Sau khi Kim Phi cắt đoạn vàng ra thì cầm kính lúp, cẩn thận quan sát.
Vạn Hạc Minh rất muốn hỏi một chút Kim Phi đang nhìn cái gì, nhưng vừa bị Kim Phi mắng xong nên không dám, vì thế bèn ra hiệu cho Lưu Bất Quần.
Nhưng Thiết Thế Hâm lại khác, nếu ông ta có ý thức này thì ngay từ đầu đã không bị xa lánh trong triều.
Theo quan điểm của ông ta, thiên hạ là của Cửu công chúa, đồ của Cửu công chúa cũng là của người dân trong thiên hạ.
Nhìn thấy Cửu công chúa chuẩn bị mang vàng đi, Thiết Thế Hâm chạy bước nhỏ qua qua định ngăn lại, bắt đầu khóc than: “Bệ hạ, Kim tiên sinh, bộ Hộ sắp cạn kiệt rồi, số tiền này để lại cho quốc khố đi!”
Cửu công chúa cũng không định chiếm làm của riêng, lại bị Thiết Thế Hâm hiểu lầm như vậy thì sầm mặt nói: “Ông tưởng trãm không xem sổ sách sao, bạc trong quốc khố ít nhất còn có thể dùng một hai năm, bộ Hộ sao lại cạn kiệt được?”
“Đó là tấu chương xin bạc dâng lên đều bị viện Khu Mật ngăn cản, bệ hạ không thấy được!”
Thiết Thế Hâm đau khổ nói: “Nếu là rộng mở ngân sách chỉ tiêu, bạc trong quốc khố chỉ sợ là không trụ nổi một tháng!”
“Ngươi coi trầm là kẻ tiêu xài hoang phí, cứ phải rải tiền ra ngoài mới chịu được chắc?”
Cửu công chúa không muốn lằng nhằng với Thiết Thế Hâm nữa, tức giận nói: “Yên tâm đi, trẫm không cần số tiền này, là phu quân thấy tò mò với số vàng đó, muốn đưa đến phòng thí nghiệm nghiên cứu!"
Thiết Thế Hâm nghe vậy thì không giận nữa mà cười tủm tỉm lui sang một bên.
Nếu Kim Phi là thần giữ của thì sẽ không dùng tiền của mình để làm công cuộc ra công cứu giúp.
Cho nên Thiết Thế Hâm cực kỳ tin tưởng nhân phẩm của Kim Phi, hơn nữa còn thầm mong Kim Phi có thể nghiên cứu ra cách biến cát thành vàng, như vậy Xuyên Thục sẽ không bao giờ bị thiếu tiền nữa.
Ý tưởng này thật hoang đường, nhưng Thiết Thế Hâm lại rất chờ mong.
Bởi vì những phát minh trước đây của Kim Phi chính là điều không tưởng trong mắt Thiết Thế Hâm.
Kim Phi có thể biến mỡ lợn thành xà phòng tẩy dầu, tại sao lại không thể biến đá thành vàng?
Cũng may Kim Phi không biết Thiết Thế Hâm nghĩ như vậy, không thì chắc chắn sẽ hộc máu.
Thiết Thế Hâm tránh đường, Ngự Lâm Quân tiếp tục tiến về phía trước, giao vàng cho phòng thí nghiệm trong xưởng luyện sắt.
Vạn Hạc Minh và Lưu Bất Quần đang bận rộn trong phòng thí nghiệm, nhìn thấy Ngự Lâm Quân đổ một đống vàng ra, hai người đều trợn tròn mắt.
Đầu tiên là chào Kim Phi và Cửu công chúa, sau đó Vạn Hạc Minh nhịn không được hỏi: “Tiên sinh, ngài đánh cướp Thần Tài đấy à?”
“Đừng có lắm chuyện, mang kìm, cưa ra đây!”
Kim Phi đập cho Vạn Hạc Minh một cái, Vạn Hạc Minh tung ta tung tăng chạy đi lấy công cụ.
Mang kìm qua xong, Kim Phi lấy đầu trâu vàng ra, cầm kìm vặn gãy một cái sừng trâu trong số đó.
Nếu để người sưu tầm đầu trâu vàng nhìn thấy thì chắc chắn sẽ nhảy lên măng Kim Phi phí phạm của trời.
Đáng tiếc phòng thí nghiệm không có người sưu tầm đầu trâu vàng, chỉ có Cửu công chúa và ba người đàn ông khoa học công nghệ.
Bọn họ không quan tâm vàng, chỉ quan tâm vì sao đang yên đang lành Kim Phi lại muốn cắt miếng vàng nguyên vẹn ra thôi!
Sau khi Kim Phi cắt đoạn vàng ra thì cầm kính lúp, cẩn thận quan sát.
Vạn Hạc Minh rất muốn hỏi một chút Kim Phi đang nhìn cái gì, nhưng vừa bị Kim Phi mắng xong nên không dám, vì thế bèn ra hiệu cho Lưu Bất Quần.