Chạng vạng, xe ngựa chở một đống thùng gỗ đi về phía lầu cháo.
Cướp biển hoành hành ngang ngược, đã từ rất lâu ngư dân không ra khơi đánh cá, rất nhiều ngư dân chỉ trông cậy vào bát cháo cứu đói hàng ngày.
Bên ngoài lều cháo, có rất nhiều ngư dân và người dân bình thường nghe được tin tức đến chen chúc nhau không còn chỗ trống.
Bởi vì cháo cứu đói là tính theo đầu người, không thể mang về, cho nên mọi người ai cũng mang cả gia đình đến.
Kim Phi nhìn thấy trên lưng rất nhiều ngư dân là người già và trẻ nhỏ.
“Bọn cướp biển chết tiệtỊ”
Đường Tiểu Bắc nói: “Tướng công, hay là chàng cung cấp cho thủy quân một ít ca nô, tiêu diệt hết đám cướp biển này đi!”
“Ta đã duyệt lệnh cho họ rồi!” Kim Phi gật đầu.
Lần trước đến Đông Hải, tình trạng cướp biển còn chưa nghiêm trọng đến mức này.
Nhưng từ cuối năm ngoái, số lượng cướp biển bắt đầu tăng đột biến.
Trịnh Trì Viễn từng bắt được một con thuyền của bọn cướp biển, nếu là bình thường, thì con thuyền kia chỉ có mấy chục người, nhưng Trịnh Trì Viễn lại phát hiện, chiến thuyền kia phỏng chừng có khoảng hơn hai trăm tên cướp biển nước X, trong khoang thuyền người chen người, trên boong tàu cũng có rất nhiều người.
Dựa theo lời khai của bọn cướp, thì mùa hè năm ngoái nước X gặp phải một cơn bão cực mạnh, sau đó có nơi khô hạn, có nơi lại bị ngập lụt, tới mùa đông thì lạnh lẽo không thể ra ngoài.
Tới cuối năm, họ không thể sống như thế được nữa, nên rất nhiều nơi đã bắt đầu tạo phản.
Vì muốn tránh xung đột, quan phủ địa phương đã âm thầm cấu kết cướp biển, tổ chức người dân đến cướp Đại Khang.
Từ lúc xuất phát ở nước X, chiếc thuyền này phòng chừng chứa hơn bốn trăm người, đứng đầy trên boong tàu, nhưng trên đường tới đây thì đã có rất nhiều người chết lạnh, chết đói.
Rất nhiều thuyền cướp biển là thuyền đánh cá được cải trang, cho nên những chiếc thuyền này không thể đi xa được.
Tuy mùa đông trên biển không khắc nghiệt như mùa hè, nhưng vẫn có bảy mươi phần trăm số thuyền chìm trên đường đi đến Đại Khang.
Bọn họ mạo hiểm sự sống của mình để vào đến Đại Khang, một khi họ lên bờ thì giống như đàn sói đói, nhìn thấy gì thì cướp cái đó, có thể nói, những nơi họ đi qua không còn một ngọn cỏ.
Ngoài ra, một số người dân ven bờ biển Đông Hải không sống nổi nữa thì cũng giả thành cướp biển, đi đến làng xa ở ngoài để cướp bóc.
Thậm chí có một vài ngư dân còn coi đây là nghề tay trái.
Trịnh Trì Viễn từng ngăn chặn một đội thuyền cướp biển, chúng là mấy chục ngư dân giả trang.
Lúc ấy bọn chúng đã cướp của một làng rồi, trong lúc cướp bóc có không ít người đã nói tiếng Đại Khang, vì để tránh bị phát hiện, bọn chúng còn tàn sát tất cả người dân trong làng, y như cướp biển thật sự.
Trong lòng Trịnh Trì Viễn, những kẻ như vậy càng đáng giận hơn cả cướp biển thật, cho nên anh ta ra lệnh tiêu diệt tất cả đội thuyền cướp biển kia.
Thái độ của Trịnh Trì Viễn không thể nói là không kiên quyết, nhưng cướp biển vẫn càng lúc càng nhiều hơn trước.
Thật ra năm ngoái Trịnh Trì Viễn đã viết tấu chương lên Cửu công chúa để xin ca-nô, nhưng khi đó Kim Phi bị vây ở Hi Châu, ca-nô phải phụ trách vận chuyển vật tư và tình báo, Xuyên Thục còn chưa đủ dùng, hơn nữa Cửu công chúa không tin tưởng Trịnh Trì Viễn lắm, sợ anh ta chiếm ca-nô xong chạy mất, nên không đồng ý, cũng không nói chuyện này với Kim Phi.
Sau khi Kim Phi đến Đông Hải mới biết cướp biển hiện tại hoành hành ngang ngược đến thế.
Tuy răng bây giờ ca-nô vẫn không đủ dùng, nhưng Kim Phi vẫn phê chuẩn hai cái ca-nô cho thủy quân.
Trịnh Trì Viễn cũng chọn lựa ra mấy chiến thuyền có tốc độ nhanh nhất trong hạm đội thủy quân, phối hợp ca-nô, thành lập một chỉ đội phản ứng nhanh.
Giờ ca-nô đã vào doanh trại thủy quân, đang trong quá trình trao đổi, phối hợp.
Cướp biển hoành hành ngang ngược, đã từ rất lâu ngư dân không ra khơi đánh cá, rất nhiều ngư dân chỉ trông cậy vào bát cháo cứu đói hàng ngày.
Bên ngoài lều cháo, có rất nhiều ngư dân và người dân bình thường nghe được tin tức đến chen chúc nhau không còn chỗ trống.
Bởi vì cháo cứu đói là tính theo đầu người, không thể mang về, cho nên mọi người ai cũng mang cả gia đình đến.
Kim Phi nhìn thấy trên lưng rất nhiều ngư dân là người già và trẻ nhỏ.
“Bọn cướp biển chết tiệtỊ”
Đường Tiểu Bắc nói: “Tướng công, hay là chàng cung cấp cho thủy quân một ít ca nô, tiêu diệt hết đám cướp biển này đi!”
“Ta đã duyệt lệnh cho họ rồi!” Kim Phi gật đầu.
Lần trước đến Đông Hải, tình trạng cướp biển còn chưa nghiêm trọng đến mức này.
Nhưng từ cuối năm ngoái, số lượng cướp biển bắt đầu tăng đột biến.
Trịnh Trì Viễn từng bắt được một con thuyền của bọn cướp biển, nếu là bình thường, thì con thuyền kia chỉ có mấy chục người, nhưng Trịnh Trì Viễn lại phát hiện, chiến thuyền kia phỏng chừng có khoảng hơn hai trăm tên cướp biển nước X, trong khoang thuyền người chen người, trên boong tàu cũng có rất nhiều người.
Dựa theo lời khai của bọn cướp, thì mùa hè năm ngoái nước X gặp phải một cơn bão cực mạnh, sau đó có nơi khô hạn, có nơi lại bị ngập lụt, tới mùa đông thì lạnh lẽo không thể ra ngoài.
Tới cuối năm, họ không thể sống như thế được nữa, nên rất nhiều nơi đã bắt đầu tạo phản.
Vì muốn tránh xung đột, quan phủ địa phương đã âm thầm cấu kết cướp biển, tổ chức người dân đến cướp Đại Khang.
Từ lúc xuất phát ở nước X, chiếc thuyền này phòng chừng chứa hơn bốn trăm người, đứng đầy trên boong tàu, nhưng trên đường tới đây thì đã có rất nhiều người chết lạnh, chết đói.
Rất nhiều thuyền cướp biển là thuyền đánh cá được cải trang, cho nên những chiếc thuyền này không thể đi xa được.
Tuy mùa đông trên biển không khắc nghiệt như mùa hè, nhưng vẫn có bảy mươi phần trăm số thuyền chìm trên đường đi đến Đại Khang.
Bọn họ mạo hiểm sự sống của mình để vào đến Đại Khang, một khi họ lên bờ thì giống như đàn sói đói, nhìn thấy gì thì cướp cái đó, có thể nói, những nơi họ đi qua không còn một ngọn cỏ.
Ngoài ra, một số người dân ven bờ biển Đông Hải không sống nổi nữa thì cũng giả thành cướp biển, đi đến làng xa ở ngoài để cướp bóc.
Thậm chí có một vài ngư dân còn coi đây là nghề tay trái.
Trịnh Trì Viễn từng ngăn chặn một đội thuyền cướp biển, chúng là mấy chục ngư dân giả trang.
Lúc ấy bọn chúng đã cướp của một làng rồi, trong lúc cướp bóc có không ít người đã nói tiếng Đại Khang, vì để tránh bị phát hiện, bọn chúng còn tàn sát tất cả người dân trong làng, y như cướp biển thật sự.
Trong lòng Trịnh Trì Viễn, những kẻ như vậy càng đáng giận hơn cả cướp biển thật, cho nên anh ta ra lệnh tiêu diệt tất cả đội thuyền cướp biển kia.
Thái độ của Trịnh Trì Viễn không thể nói là không kiên quyết, nhưng cướp biển vẫn càng lúc càng nhiều hơn trước.
Thật ra năm ngoái Trịnh Trì Viễn đã viết tấu chương lên Cửu công chúa để xin ca-nô, nhưng khi đó Kim Phi bị vây ở Hi Châu, ca-nô phải phụ trách vận chuyển vật tư và tình báo, Xuyên Thục còn chưa đủ dùng, hơn nữa Cửu công chúa không tin tưởng Trịnh Trì Viễn lắm, sợ anh ta chiếm ca-nô xong chạy mất, nên không đồng ý, cũng không nói chuyện này với Kim Phi.
Sau khi Kim Phi đến Đông Hải mới biết cướp biển hiện tại hoành hành ngang ngược đến thế.
Tuy răng bây giờ ca-nô vẫn không đủ dùng, nhưng Kim Phi vẫn phê chuẩn hai cái ca-nô cho thủy quân.
Trịnh Trì Viễn cũng chọn lựa ra mấy chiến thuyền có tốc độ nhanh nhất trong hạm đội thủy quân, phối hợp ca-nô, thành lập một chỉ đội phản ứng nhanh.
Giờ ca-nô đã vào doanh trại thủy quân, đang trong quá trình trao đổi, phối hợp.