“Vì sao Kim tiên sinh lại trở về rồi chứ?”
Thủy Oa còn thất vọng hơn cả ông Quy, cũng không đề cập đến việc đưa 'Thẩm Tú Tú đến cảm ơn, cậu bé ngồi xổm trong góc giận hờn.
Ông Quy cũng ở bên cạnh thở dài.
Dù Thẩm Tú Tú có đần độn đến đâu thì bây giờ cô bé cũng đã hiểu được một chút.
“Thủy Oa ca, huynh đừng nản lòng, không phải chúng ta có mười ngày nghỉ hay sao? Nếu muốn gặp Kim tiên sinh, chúng ta có thể đến Xuyên Thục tìm ngài ấy"
Thẩm Tú Tú an ủi.
“Kim tiên sinh ở Xuyên Thục, chúng ta ở Đông Hải, thời gian mười ngày sao có thể đủ được?” Thủy Oa nói: “Muội chưa bao giờ đến Xuyên Thục nên không biết Xuyên Thục xa đến mức nào!”
Ông Quy nghe Thẩm Tú Tú nói, trong lòng cảm động: “Thủy Oa, nếu cháu quay về thì sẽ khác với chúng ta, giờ đây cháu đã là thủy quân, nên chắc có thể dùng ca-nô, nếu chạy nhanh một chút thì chỉ mười ngày là đủ!”
“Đúng vậy, giờ đây cháu đã là thủy quân, cháu có thể đi bằng ca-nô.
Hai mắt Thủy Oa chợt sáng lên, rồi lại ảm đạm: “Nhưng mà Kim tiên sinh bận như thế, dù cho chúng ta đến được Xuyên Thục thì ngài ấy có gặp chúng ta hay không?”
“Nếu cháu tự mình đi thì có thể sẽ không gặp được Kim tiên sinh, nhưng có thể mang theo Tiểu Tú Túi”
Ông Quý chỉ chiêu giúp đỡ: “Khi đến Xuyên Thục, Tiểu Tú Tú cứ nói cháu đến để cảm ơn quốc sư đại nhân đã giúp cháu báo thù. Với tính cách của quốc sư đại nhân, nếu biết cháu từ xa đến để cảm ơn ngài ấy, chắc chắn sẽ đến gặp cháu!”
"Đúng, đúng!" Thủy Oa nghe được lời này lại vui vẻ: "Tú Tú, không phải muội nói lúc trước Tiểu Bắc phu nhân muốn để muội đến thương hội Kim Xuyên hay sao, chúng ta đến Xuyên Thục thì đi tìm Tiểu Bắc phu nhân trước!”
Thẩm Tú Tú nghe vậy, lông mày nhỏ nhíu lại, do dự nói: "Thủy Oa ca, ta rất muốn giúp huynh, nhưng ta không muốn đến thương hội Kim Xuyên, ta muốn ở lại thủy quân!”
“Ta không bảo muội đi gia nhập thương hội Kim Xuyên, chỉ là để muội đi tìm Tiểu Bắc phu nhân tiến cử, như thế thì chúng ta sẽ dễ gặp được quốc sư đại nhân hơn!” Thủy Oa nói.
'Thẩm Tú Tú còn có chút do dự, nhưng nghĩ tới khi ở trên thuyền Thủy Oa đã chăm sóc cô bé rất tốt nên gật đầu: “Được thôi!”
“Vậy sau khi ăn cơm xong chúng ta sẽ đi tìm Thái đại ca phê chuẩn.” Thủy Oa hào hứng nói.
Mặc dù sản lượng ca-nô đã cao hơn trước nhưng vẫn chưa đủ cho mục đích quân sự và chưa được đưa vào sử dụng dân dụng.
Người bình thường muốn đi ca-nô là rất khó nhưng đối với thủy quân thì không phải là vấn đề lớn.
Thẩm Tú Tú cắn môi nói: “Thủy Oa ca, báo được thù rồi, ta muốn về bái lạy cha và ca ta một cái, đợi bái lạy xong sẽ cùng huynh đi xin phê chuẩn được không?”
Mặc dù Thủy Oa sốt ruột nhưng cậu bé cũng biết mình nên tỏ lòng kính trọng với người thân của Thẩm Tú Tú.
"Được, ta cùng muội đi bái lạy người nhà trước!" “Cám ơn Thủy Oa cai” “Cảm ơn cái gì mà cảm ơn!”
Thủy Oa khoát tay, đẩy ông Quy về phía phòng bếp: "Ông Quy, ông đi hấp cá nhanh đi, ăn xong chúng cháu còn phải đi làm chính sự nữa!”
“Biết rồi, biết rồi”.
Ông Quy tức giận túm lấy Thủy Oa nói: “Nếu cháu vội thì qua đây nấu một nồi cho tal”
“Để cháu nấu.” Thẩm Tú Tú xắn tay áo đi theo.
“Để một cô nương như cháu nấu thì toàn thân bám đầy tro mất!” Ông Quy ngăn cản Thẩm Tú Tú: “Để Thủy Oa nấu đi!”
"Không sao đâu, khi ở trên thuyền cháu cũng thường xuyên nấu cho các thủy thủ và các nhân viên hộ tống ăn mài!”
"Vậy nếu trở về rồi thì nên nghỉ ngơi thật tốt!"
Thủy Oa còn thất vọng hơn cả ông Quy, cũng không đề cập đến việc đưa 'Thẩm Tú Tú đến cảm ơn, cậu bé ngồi xổm trong góc giận hờn.
Ông Quy cũng ở bên cạnh thở dài.
Dù Thẩm Tú Tú có đần độn đến đâu thì bây giờ cô bé cũng đã hiểu được một chút.
“Thủy Oa ca, huynh đừng nản lòng, không phải chúng ta có mười ngày nghỉ hay sao? Nếu muốn gặp Kim tiên sinh, chúng ta có thể đến Xuyên Thục tìm ngài ấy"
Thẩm Tú Tú an ủi.
“Kim tiên sinh ở Xuyên Thục, chúng ta ở Đông Hải, thời gian mười ngày sao có thể đủ được?” Thủy Oa nói: “Muội chưa bao giờ đến Xuyên Thục nên không biết Xuyên Thục xa đến mức nào!”
Ông Quy nghe Thẩm Tú Tú nói, trong lòng cảm động: “Thủy Oa, nếu cháu quay về thì sẽ khác với chúng ta, giờ đây cháu đã là thủy quân, nên chắc có thể dùng ca-nô, nếu chạy nhanh một chút thì chỉ mười ngày là đủ!”
“Đúng vậy, giờ đây cháu đã là thủy quân, cháu có thể đi bằng ca-nô.
Hai mắt Thủy Oa chợt sáng lên, rồi lại ảm đạm: “Nhưng mà Kim tiên sinh bận như thế, dù cho chúng ta đến được Xuyên Thục thì ngài ấy có gặp chúng ta hay không?”
“Nếu cháu tự mình đi thì có thể sẽ không gặp được Kim tiên sinh, nhưng có thể mang theo Tiểu Tú Túi”
Ông Quý chỉ chiêu giúp đỡ: “Khi đến Xuyên Thục, Tiểu Tú Tú cứ nói cháu đến để cảm ơn quốc sư đại nhân đã giúp cháu báo thù. Với tính cách của quốc sư đại nhân, nếu biết cháu từ xa đến để cảm ơn ngài ấy, chắc chắn sẽ đến gặp cháu!”
"Đúng, đúng!" Thủy Oa nghe được lời này lại vui vẻ: "Tú Tú, không phải muội nói lúc trước Tiểu Bắc phu nhân muốn để muội đến thương hội Kim Xuyên hay sao, chúng ta đến Xuyên Thục thì đi tìm Tiểu Bắc phu nhân trước!”
Thẩm Tú Tú nghe vậy, lông mày nhỏ nhíu lại, do dự nói: "Thủy Oa ca, ta rất muốn giúp huynh, nhưng ta không muốn đến thương hội Kim Xuyên, ta muốn ở lại thủy quân!”
“Ta không bảo muội đi gia nhập thương hội Kim Xuyên, chỉ là để muội đi tìm Tiểu Bắc phu nhân tiến cử, như thế thì chúng ta sẽ dễ gặp được quốc sư đại nhân hơn!” Thủy Oa nói.
'Thẩm Tú Tú còn có chút do dự, nhưng nghĩ tới khi ở trên thuyền Thủy Oa đã chăm sóc cô bé rất tốt nên gật đầu: “Được thôi!”
“Vậy sau khi ăn cơm xong chúng ta sẽ đi tìm Thái đại ca phê chuẩn.” Thủy Oa hào hứng nói.
Mặc dù sản lượng ca-nô đã cao hơn trước nhưng vẫn chưa đủ cho mục đích quân sự và chưa được đưa vào sử dụng dân dụng.
Người bình thường muốn đi ca-nô là rất khó nhưng đối với thủy quân thì không phải là vấn đề lớn.
Thẩm Tú Tú cắn môi nói: “Thủy Oa ca, báo được thù rồi, ta muốn về bái lạy cha và ca ta một cái, đợi bái lạy xong sẽ cùng huynh đi xin phê chuẩn được không?”
Mặc dù Thủy Oa sốt ruột nhưng cậu bé cũng biết mình nên tỏ lòng kính trọng với người thân của Thẩm Tú Tú.
"Được, ta cùng muội đi bái lạy người nhà trước!" “Cám ơn Thủy Oa cai” “Cảm ơn cái gì mà cảm ơn!”
Thủy Oa khoát tay, đẩy ông Quy về phía phòng bếp: "Ông Quy, ông đi hấp cá nhanh đi, ăn xong chúng cháu còn phải đi làm chính sự nữa!”
“Biết rồi, biết rồi”.
Ông Quy tức giận túm lấy Thủy Oa nói: “Nếu cháu vội thì qua đây nấu một nồi cho tal”
“Để cháu nấu.” Thẩm Tú Tú xắn tay áo đi theo.
“Để một cô nương như cháu nấu thì toàn thân bám đầy tro mất!” Ông Quy ngăn cản Thẩm Tú Tú: “Để Thủy Oa nấu đi!”
"Không sao đâu, khi ở trên thuyền cháu cũng thường xuyên nấu cho các thủy thủ và các nhân viên hộ tống ăn mài!”
"Vậy nếu trở về rồi thì nên nghỉ ngơi thật tốt!"