Không chỉ Khánh Mộ Lam nhận được mệnh lệnh như vậy, Đại Tráng và Hầu Tử, thậm chí Trần Phượng Chí, đều nhận được mệnh lệnh của Cửu công chúa.
Chẳng qua Khánh Mộ Lam và Tả Phi Phi nhận được chính là rút lui cùng Kim Phi, khi cần thiết có thể cưỡng chế Kim Phi, còn mấy người Đại Tráng, Hầu Tử thì nhận được mệnh lệnh là cần phải dồn toàn lực để bảo vệ sự an toàn của Kim Phi, nếu Khánh Mộ Lam và Tả Phi Phi muốn dẫn Kim Phi rời đi, bọn họ cần phải toàn lực phối hợp.
Cửu công chúa không hề uy hiếp Trương Lương trong thư, chỉ đơn thuần ra mệnh lệnh mà thôi, nhưng Trương Lương và Trần Phượng Chí đều biết, nếu Kim Phi chết ở nơi này, mà họ còn sống trở về, Cửu công chúa sẽ không bao giờ tha cho họ.
Hậu quả khi đó có thể còn đáng sợ hơn việc họ chết tại đây.
Lúc nãy sắc mặt Trương Lương sa sầm lại là vì đang suy nghĩ chốc nữa phải lén bàn bạc với Đại Tráng và Hầu Tử, miễn cho bọn họ không hiểu được ám chỉ của Cửu công chúa, cũng như không biết tầm quan trọng của việc này.
Kỳ thực bệnh tình của con anh ta đã khỏi, những lời vừa rồi chỉ là cái cớ.
Cửu công chúa biết với tính tình của Kim Phi, chắc chắn y sẽ không đồng ý làm như vậy, cho nên không đề cập đến trong thư gửi Kim Phi.
Kim Phi đọc thư xong, vừa lúc bếp đưa cơm tới, mọi người cất thư rồi bắt đầu ăn cơm.
Vào lúc ban đêm, Trương Lương cử cận vệ để mắt đến tiểu viện của Kim Phi, sau đó gọi Hầu Tử, Đại Tráng, Trần Phượng Chí và Khánh Mộ Lam vào.
Trương Lương còn chưa kịp mở lời thì đã nghe thấy tiếng cận vệ nói vọng ngoài cửa: “Đứng lại!”
Sau đó mấy người nghe thấy tiếng Thiết Chùy: “Viên Lão Tứ, ngươi chặn đường ta làm gì?”
“Trương soái đã nghỉ ngơi, Thiết Chùy ngươi đừng đi quấy rầy anh ta, có việc ngày mai lại nói!” Cận vệ của Trương Lương trả lời.
“Chó má, rõ ràng ta nhìn thấy Đại Tráng, Hầu Tử đều vào nhà Lương ca, Lương ca nghỉ ngơi cái gì?”
Thiết Chùy mất kiên nhẫn nói: “Hay là Lương ca với đám Hầu Tử, Đại Tráng ngủ chung một cái chăn?”
“Chậc, cái tên Thiết Chùy này, từ hồi theo tiên sinh đến giờ, càng ngày càng kiêu ngạo!”
Hầu Tử nghe thấy là bực, quay ra nhìn Đại Tráng: “Ngày mai hai ta đi tìm anh ta so đấu đi?”
Đại Tráng không để ý đến anh ta, mà quay đầu nhìn Trương Lương.
Thấy Trương Lương gật đầu thì ra mở cửa phòng, nói vọng ra ngoài: “Lão Tứ, để anh ta lại đây đi!”
Thiết Chùy nhìn thoáng qua nhà đá, phát hiện đầy người bên trong thì tức giận mà chỉ chỉ cận vệ của Trương Lương: “Được lắm Viên Lão Tứ, trông thì mày rậm mắt to, không ngờ mở mồm nói dối mà chẳng chớp mắt lấy một cái!”
“Nhanh vào đi, không thì cút, đừng đứng đây gào mồm lên!” Viên Lão Tứ tức giận đạp mông Thiết Chùy.
Thiết Chùy nhảy lên né tránh, sau đó nói: “Viên Lão Tứ, ngươi cứ cậy gần nhà đi, chờ ngày mai ông đây kéo theo người, hai đội cận vệ chúng ta đấu tay đôi!”
“Đồ ngốc, không vào thì xéo đi!” Tiếng Trương Lương vọng ra từ trong nhà đá.
Thiết Chùy không sợ trời không sợ đất, thậm chí cũng chẳng sợ Kim Phi, nhưng lại sợ Trương Lương và Cửu công chúa.
Bởi vì Kim Phi có tính cách hiền hoà, dễ nói đùa, mà Trương Lương và Cửu công chúa mà đã nói xử lý anh ta, thì tức là nói sao làm vậy.
Nghe thấy Trương Lương lên tiếng, Thiết Chùy rụt cổ, chạy vào trong nhà đá.
Đại Tráng khép cửa lại.
“Các ngươi cùng nhau đến đây bàn bạc chuyện gì đấy? Còn đề phòng tiên sinh nữa!” Thiết Chùy làm bộ xuề xòa cười nói.
Bởi vì Tả Phi Phi và Kim Phi ở chung một phòng, cho nên ở tiểu viện phụ trách bảo hộ toàn là nhân viên hộ tống nữ, nhân viên hộ tống nam phụ trách bảo hộ bên ngoài.
Nhưng Trương Lương là đội trưởng đội cận vệ của Kim Phi, vừa rồi anh ta lại phái người theo dõi Kim Phi nên Thiết Chùy nhận được tin tức.
Sau đó lại phát hiện mấy người Đại Tráng, Hầu Tử tập trung ở nhà Trương Lương bèn định nghe lén một chút, ai ngờ vừa mới tới gần đã bị cận vệ của Trương Lương phát hiện.
Vì thế Thiết Chùy cố ý hỏi như vậy.
Theo anh ta thấy, doanh trại quân Thục làm gì có chuyện gì mà phải giấu giếm Kim Phi?
Tuy rằng sợ Trương Lương, nhưng là đội trưởng đội cận vệ của Kim Phi, câu nói vừa rồi của Thiết Chùy vẫn tỏ ý nghi ngờ cùng bất mãn.
Thiết Chùy ngoài mặt thì cười hì hì, nhưng câu nói kia lại đang ám chỉ Trương Lương.
Trương Lương nhìn Thiết Chùy, không trả lời, mà ném thư của Cửu công chúa cho Thiết Chùy.
Nếu chuyện đến bước đường cùng, Thiết Chùy là đội trưởng đội cận vệ của Kim Phi, cũng cần phải có sự phối hợp của anh ta.
Thiết Chùy đọc thư xong, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng.
“Giờ đã biết vì sao chúng ta phải tổ chức họp sau lưng tiên sinh rồi chứ?” Hầu Tử tức giận hỏi.
Thiết Chùy không để ý đến Hầu Tử, mà nhìn Trương Lương hỏi: “Lương ca, tình hình thật sự đã nghiêm trọng đến vậy sao?”
“Quả thật rất nghiêm trọng,” Trương Lương gật gật đầu: “Hiện giờ Tần Vương đang tập kết đại quân, chỉ sợ sẽ không để chúng ta trở về Xuyên Thục một cách dễ dàng!”
Sắc mặt Thiết Chùy càng trở nên khó coi.
Đi theo Kim Phi mấy năm nay, tầm mắt của anh ta được mở rộng hơn hẳn so với trước kia, biết Tần Vương tập kết đại quân nghĩa là gì.
Bọn họ muốn trở lại Xuyên Thục, cần phải vượt qua phía Tây đất Tần.
Điều này có nghĩa là ngay cả khi vượt qua được phong tỏa ở núi Ô Đầu, vậy thì ngay sau đó còn có núi Bạch Đầu, núi Hắc Đầu, núi Hồng Đầu.
Quân Thục ở kênh Hoàng Đồng chỉ có mấy chục nghìn người, muốn xông qua từng trạm kiểm soát một, đánh sâu vào trong đất Tần thì gần như là nằm mơ giữa ban ngày.
“Các ngươi đã biết ý của bệ hạ chưa?"
Trương Lương nhìn quanh đám người, lạnh lùng nói: “Tầm quan trọng của tiên sinh thì ta không cần phải nói nữa, lỡ như thực sự có một ngày chúng ta bại trận, hy vọng các ngươi sẽ nghe theo ý của bệ hạ. Dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta phải đảm bảo an toàn cho tiên sinh!
Chỉ cần tiên sinh có thể bình an trở lại Xuyên Thục, cho dù chúng ta chết ở đây, người nhà cũng có thể nhận được trợ cấp tốt nhất, nếu tiên sinh có bất trắc gì, không cần ta phải nói cho các ngươi biết hậu quả sẽ như thế nào đúng không?”
“Lương ca, huynh yên tâm, chúng ta hiểu rõ cần phải làm như thế nào!” Mấy người Đại Tráng, Hầu Tử gật đầu.
“Hầu Tử, ngươi tìm mấy người giỏi trinh sát trong rừng rậm của đội trinh sát, một khi ngày đó đến, ngươi sẽ đích thân dẫn đội, chịu trách nhiệm đưa tiên sinh an toàn trở về!" Trương Lương ra lệnh.
Hầu Tử tuy rằng ầm ĩ, nhưng quả thực là người chuyên nghiệp nhất trong chuyện này.
“Rõ!” Hầu Tử gật đầu.
“Còn có Thiết Chùy,” Trương Lương lại nhìn về phía Thiết Chùy: “A Mai, Hầu Tử sẽ dẫn tiên sinh rời đi, tiên sinh chắc chắn không chịu, đến lúc đó ngươi đừng ngăn cản, biết không?”
Thiết Chùy là đội trưởng đội cận vệ của Kim Phi, đúng ra là phải phục tùng mệnh lệnh của Kim Phi vô điều kiện.
Trương Lương hơi lo lắng đến lúc đó Thiết Chùy đứng về phía Kim Phi, ngăn cản họ đưa Kim Phi đi.
“Lương ca yên tâm đi, ta biết phải làm gì!” Thiết Chùy cũng vội vàng cam đoan: “Chức trách của ta là bảo vệ an toàn cho tiên sinh, tuyệt đối sẽ không cản trở!”
“Vậy là tốt rồi!” Trương Lương gật đầu, phát hiện không khí trong phòng không đúng, đổi chủ đề nói: “Mọi người cũng không cần phải ủ rũ như vậy, bệ hạ đưa tin tới cũng không có ý là nhất định sẽ thua, chỉ là vì để phòng ngừa chuyện không may mà thôi.
Mọi người ở đây đều đã theo tiên sinh vào sinh ra tử, có lần nào là không chứng kiến tiên sinh chuyển bại thành thắng đâu phải không? Những chuyện thoạt nhìn không có khả năng trong mắt tiên sinh chỉ là chuyện tầm thường mà thôi, nói không chừng lần này chúng ta lại có thể chứng kiến tiên sinh viết nên thần thoại mới!”