Cửu công chúa cười híp mắt gật đầu: “Cảm ơn tướng công”.
“Vũ Dương, một người quản lý đạt chuẩn không cần phải tự mình làm hết, lúc nên bỏ thì phải học cách bỏ”.
Kim Phi nói: “Chuyện ở thiên hạ nhiều như thế, một mình nàng mệt đến chết cũng không làm hết”.
“Nhưng với tình hình hiện giờ của Đại Khang, sao ta có thể yên tâm giao cho người khác”.
Cửu công chúa lo lắng nói.
“Ai có quyền lớn thì người đó quyết định. Có ta ở đây, có tiêu cục Trấn Viễn ở đây, có gì mà không yên tâm?”
Kim Phi tự tin nói: “Nàng đưa ra chính sách và truyền đạt xuống dưới, sau đó cho người đi kiểm tra, ai dám vi phạm sẽ giao cho viện Giám Sát và Đại Lý Tự. Không làm tròn trách nhiệm, nên trừng phạt thế nào thì trừng phạt thế ấy, như vậy chẳng phải được rồi sao?
Nếu ai không phục, có chứng cứ xác thực, nhân viên hộ tống sẽ kéo người đó đến trấn áp, ta không tin Đại Khang có người dám làm loạn lung tung”.
Chính quyền vững chắc thường cần dựa vào khả năng quân sự, đây cũng là tự tin trước giờ của Kim Phi.
Thế nên y vẫn luôn kiên trì nghiên cứu phát triển vũ khí, tuân thủ khái niệm trang bị một thế hệ, dự trữ một thế hệ và nghiên cứu phát triển một thế hệ.
Ai dám “làm loạn” thì đập kẻ đó.
Tính cách Cửu công chúa mạnh mẽ, y cũng bái phục những người như thế.
Bình thường Kim Phi rất ít nói mấy người ngang ngược như vậy, bây giờ cũng phải nói một chút vì để Cửu công chúa thoải mái hơn.
Cửu công chúa cũng dính chiêu này, ánh mắt nhìn Kim Phi sáng long lanh, không khỏi liếm môi.
Vừa định nói chuyện, Trần Cát ở bên kia đã leo lên khinh khí cầu, vẫy tay với Kim Phi và Cửu công chúa: “Vũ Dương, quốc sư, mau tới đây”.
Cửu công chúa cũng đã mong đợi khinh khí cầu từ lâu, nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn Kim Phi.
Tốc độ của khinh khí cầu khá chậm, Kim Phi nghĩ một chốc, sau đó cũng không phản đối, kéo Cửu công chúa cùng đi vào giỏ trúc.
“Bệ hạ, điện hạ, lần đầu hai người đi khinh khí cầu, nắm chặt vào”.
Lão Ưng nhắc nhở, kiểm soát cho khinh khí cầu bay lên từ từ.
Vì để an toàn, lần này khinh khí cầu không bay quá cao, chỉ bay được mấy chục mét thì được một đàn ngựa trắng kéo đi, bay dọc theo tường thành.
“Mau nhìn kìa, có gì trên trời vậy?”
“Rồng vàng năm móng vuốt, là Hoàng thượng”.
“Ôi, Hoàng thượng thế mà có thể bay lên trời”.
“Chắc chắn là do Quốc sư thi triển thần pháp”.
Rồng vàng năm móng vuốt là ký hiệu chuyên dụng của Hoàng đế, không ai dám dùng bừa.
Người dân vừa liếc mắt đã nhận ra ngay.
Thoáng chốc hàng trăm người dân lao ra quỳ xuống với khinh khí cầu.
Trần Cát đứng trên khinh khí cầu nhìn xuống kinh thành, vui vẻ và phấn khích hệt một đứa trẻ, lúc thì giơ kính thiên văn lên nhìn về phía xa, lúc thì lại dang rộng hai cánh tay ra.
Kim Phi không rảnh quan tâm ông ta, cúi đầu nhìn Cửu công chúa, lo lắng cô ấy sợ độ cao.
Điều khiến y yên tâm là Cửu công chúa không hề tỏ ra khó chịu, cũng phấn khích nhìn xuống dưới như Trần Cát.
“Quốc sư, khinh khí cầu này đúng là lợi hại thật”.
Trần Cát khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, giơ ngón cái với Kim Phi: “Quốc sư, ngươi giỏi thật, thần vật như thế mà cũng có thể làm được”.
“Chỉ cần bệ hạ thích là được”, Kim Phi cười đáp: “Sau này khinh khí cầu này sẽ để ở trong cung, bệ hạ có việc gì thì dùng để ra ngoài đi dạo”.
Thật ra y để lại khinh khí cầu ở đây còn một nguyên do khác.
Ngộ nhớ lại gặp phải chuyện tương tự như vụ Thái tử bức ngôi soán vị, Trần Cát cũng sẽ không bị động gióng trước nữa, có thể dùng khinh khí cầu để chạy thoát.