Kim Phi nghiêng cán đao, đổ đồ vật bên trong lên tay.
Ý định thu hồi quân đao của Cửu công chúa lại mãnh liệt hơn.
Phát minh của Kim Phi, mỗi cái đều có thể xem là một báu vật, mà cô ấy thấy trong tay Kim Phi đang có rất nhiều thứ!
Khánh Mộ Lam lại không suy nghĩ nhiều như vậy, cũng bắt chước dáng vẻ của Kim Phi, đổ đồ vật ra bàn tay, sau đó nhìn Kim Phi với vẻ mặt mong đợi.
Đầu tiên Kim Phi lấy ra một cuộn chỉ mỏng và một cái kim cong.
“Đây không phải kim khâu bình thường, không chỉ có thể khâu quần áo, còn có thể dùng để khâu vết thương, nếu cần thì còn có thể dùng để câu cá.”
Kim Phi không có cách nào để giải thích cho các nhân viên hộ tống hiểu về việc phải khử khuẩn để tránh nhiễm trùng, chỉ có thể nhắc nhở: “Trước khi dùng nó để khâu vết thương thì phải hơ qua lửa nếu không sẽ dễ bị mưng mủ.”
Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu cầm lấy cuộn chỉ tò mò xem xet.
Nhưng các nhân viên hộ tống đã không còn lạ gì với kim khâu vết thương, chỉ nhìn một cái rồi đặt xuống.
Trước ánh mắt mong đợi của các nhân viên hộ tống, Kim Phi lấy ra một cái còi làm bằng ống trúc.
Để vào miệng thổi hai lần nó lập tức phát ra một tiếng huýt sáo chói tai.
“Phía nam núi cao rừng rậm, nếu mọi người đi lạc, hoặc gặp nguy hiểm, có thể dùng cái còi này để cầu cứu, bình thường cũng có thể dùng nó để liên lạc.”
“Ta còn tưởng có đồ gì thần kỳ, hóa ra chỉ là một cái còi.”
Khánh Mộ Lam cầm cái còi lên nhìn, hơi thất vọng: “Thứ này chẳng phải được tháo ra từ mũi tên lệnh sao?”
“Tiểu thư đừng coi thường cái còi này, lúc nguy cấp nó có thể cứu mạng người đấy.”
A Mai đứng cạnh Khánh Mộ Lam nói thầm.
“Một cái còi nhỏ sao có thể cứu mạng ta được?”
Khánh Mộ Lam hoài nghi.
“Ví dụ nếu người bị lạc khỏi mọi người khi ở trên núi, hoặc là lúc bị thương, có cái còi này sẽ giúp người tiết kiệm rất nhiều sức lực”.
A Mai nói: “Tiểu thư đừng coi đây là chuyện nhỏ, nếu cứ gào thét kêu cứu sẽ tốn rất nhiều sức.”
“Cũng đúng.” Khánh Mộ Lam gật đầu.
Trên đài, Kim Phi đặt còi xuống, cầm lên một viên thuốc.
“Viên thuốc này là do một vị cao y đặc chế, nếu như bị thương thì mỗi ngày uống một viên, có thể giải độc trừ tà, giảm sưng, giảm đau, phát cho mỗi binh lính năm viên.”
Loại thuốc này là do Nguỵ Vô Nhai đặc biệt điều chế cho các nhân viên hộ tống, Kim Phi không hỏi loại thuốc này được điều chế như thế nào, nhưng theo lời Chu Cẩm thì nó có hiệu quả rất tốt.
Thật ra Penicillin do Kim Phi tạo ra dễ dàng sử dụng hơn, nhưng gần đây y quá bận rộn, chưa kịp chế tạo ống tiêm và bình thủy tinh, hiện tại không có cách nào để mang theo Penicillin.
Kim cong, còi, thuốc, không có thứ gì hiếm có cả, Khánh Mộ Lam hơi thất vọng.
Nhưng Cửu công chúa lại thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cô ấy còn chưa kịp mừng thì Kim Phi lấy ra một thanh gỗ nhỏ.
Khánh Môn Lam và các nhân viên hộ tống cũng làm theo lấy thanh gỗ nhỏ ra.
“Đây là diêm dùng để nhóm lửa.”
Kim Phi lấy cán đao ra: “Mọi người có thấy chỗ này không? Dùng phần màu đỏ quẹt vào đây là có thể đánh lửa.”
Vừa nói Kim Phi vừa làm mẫu.
Dùng diêm quẹt vào cán đao, một làn khói trắng bay lên.
Sau đó que diêm bốc cháy.
Kim Phi ném que diêm vào đống cỏ khô đã được chuẩn bị sẵn, đốt đống cỏ khô.
"Cái này hay, cái này hay!"