Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhân lực không đủ…”

Đường Tiểu Bắc suy ngẫm một lúc rồi nói: “Thế này nhé, an ninh xung quanh sân nhà chúng ta sẽ giao cho Thiết Chùy, ngươi có thể đi tìm Phi Phi và thương lượng với cô ấy để cô ấy phụ trách một số nhiệm vụ tuần tra”.

Để bảo đảm an toàn của Kim Phi, lần này Tả Phi Phi đã phái không ít công nhân nữ.

Họ không chỉ trung thành tuyệt đối với Kim Phi, hơn nữa trước đó còn trải qua những trận chiến đẫm máu ở thành Du Quan và Hi Châu, được xưng cựu binh, để họ bảo vệ an toàn cho Kim Phi còn đáng tin cậy hơn những nhân viên hộ tống do Đại Cường chỉ huy.

Thật ra Đại Cường vẫn luôn nghĩ đến các công nhân nữ, nhưng Tả Phi Phi có thân phận đặc biệt, anh ta lo Kim Phi sẽ giữ công nhân nữ lại vì có sắp xếp khác, cho nên anh ta cũng không dám nhắc tới.

Bây giờ Đường Tiểu Bắc chủ động bảo anh ta đi tìm Tả Phi Phi, Đại Cường cực kỳ mừng rỡ, lập tức đồng ý, xoay người đi tìm Tả Phi Phi.

Mặc dù tính cách Đại Cường khá ngay thẳng nhưng làm việc vẫn rất có hiệu quả, trước khi cuộc họp bắt đầu, anh ta đã bàn xong với Tả Phi Phi, hơn nữa còn sắp xếp việc bàn giao cho trợ thủ của mình.

Thật ra cuộc họp này rất đơn giản, đầu tiên Kim Phi sẽ giải thích cho mọi người về tầm quan trọng của đại dương và sự cần thiết của việc thành lập Cục Quản lý hàng hải một cách có hệ thống, sau đó nhìn Tả Phi Phi.

“Sau khi ngư dân vận chuyển rong biển về, phải nhanh chóng phơi khô để tránh bị hỏng. Phi Phi, nàng có kinh nghiệm quản lý nhà máy nên chuyện này ta giao cho nàng phụ trách”.

Tả Phi Phi được Cửu công chúa ban hôn với tư cách là quan chỉ huy binh lính nữ của núi Thiết Quán.

Thế nên ở các trường hợp công khai, Tả Phi Phi gặp Kim Phi đều tự coi mình là cấp dưới.

Mặc dù lúc này mọi người trong phòng sách đều biết thân phận của cô ấy, nhưng Tả Phi Phi vẫn đứng thẳng như một vị tướng lĩnh bình thường, cúi chào Kim Phi, lớn tiếng nói: “Vâng! Ta đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ”.

Kim Phi là một chưởng quầy rảnh tay, lúc đầu khi núi Thiết Quán đang xây dựng nhà máy, Kim Phi chỉ giao công thức của xà phòng thơm cho cô ấy, lại bảo nhân viên hộ tống bảo vệ núi Thiết Quán rồi không quản nữa.

Có thể nói nhà máy xà phòng thơm núi Thiết Quán là do một tay Tả Phi Phi xây dựng.

Về phương diện này, cô ấy quả thật là người có kinh nghiệm nhất trong số những người ở đây.

Sau đó làng Tây Hà xây dựng xưởng muối, xưởng vôi, xưởng xi măng, đều đến núi Thiết Quán học hỏi.

Tả Phi Phi cũng hiểu tính tình Kim Phi, sau khi nhận nhiệm vụ lập tức đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Tiên sinh, không biết ngài định xây sân phơi ở đâu?”

“Chuyện này nàng có kinh nghiệm, nàng cứ quyết định là được”.

Kim Phi lại trở thành chưởng quầy rảnh tay: “Ngoài xưởng đóng thuyền, nàng thấy chỗ nào phù hợp để xây dựng sân phơi thì cứ nói với ta, ta và Hồng công tử cân đối cho nàng, nếu cần nhân lực thì nhanh chóng tuyển dụng, nếu bên này không tuyển được thì nói với ta, ta bảo Lương ca và Khánh Hầu tìm người ở Giang Nam cho nàng, nhanh chóng đưa sang”.

Bây giờ Giang Nam rất loạn, khắp nơi đều là dân lưu lạc, muốn tuyển vài công nhân là chuyện hết sức đơn giản.

Chưa kể đến khu vực Trung Nguyên, e là chỉ cần nói một câu thì sẽ có rất nhiều người dân sắp chết đói sẽ đi theo ngươi.

Tả Phi Phi cũng không khách sáo gật đầu nói: “Tiên sinh, tối nay hãy nói cho ta phơi khô thế nào, ta sẽ tính toán quy trình phơi khô, nếu cần dụng cụ, cũng có thể sắp xếp thợ thủ công bắt tay chuẩn bị, sáng mai ta đi tìm chỗ”.

“Được”, Kim Phi nói: “Vậy tối nay nàng đến phòng ta”.

Khụ khụ!

Hồng Đào Bình đang uống nước, cũng không biết bị câu nói của Kim Phi làm cho sặc hay là bị sặc nước, bỗng ho khụ khụ.

Kim Phi và Tả Phi Phi đã là vợ chồng, những gì Kim Phi vừa nói vốn dĩ chẳng có vấn đề gì, nhưng Hồng Đào Bình ho như vậy khiến bầu không khí lập tức trở nên vi diệu.

Tả Phi Phi vốn dĩ đang trong trạng thái bàn việc cũng đỏ mặt.

Kim Phi liếc nhìn Hồng Đào Bình, mặc kệ anh ta, lại nhìn sang Đường Tiểu Bắc: “Tiểu Bắc, sau khi rong biển được phơi khô xong, sẽ được hợp tác xã mua bán của địa phương thu mua rồi vận chuyển đến Giang Nam và Xuyên Thục, bên chỗ nàng cũng chuẩn bị trước, tìm nơi để chứa rong biển”.

“Nơi chứa rong biển không thành vấn đề, có mấy cái kho chúng ta xây dựng trước đó đang còn trống, bên ta cũng sẽ tiếp tục xây dựng kho chứa mới”.

Đường Tiểu Bắc nói: “Nhưng việc thu mua rong biển e là sẽ cần rất nhiều vốn, thương hội và tiền trang không có nhiều tiền, tướng công, chắc là chàng có kế hoạch rồi nhỉ”.

“Không đủ bạc thì cứ trả bằng sản phẩm”.

Kim Phi nói: “Vải vóc, lương thực, đồ sắt, dụng cụ, chỉ cần là đồ ngư dân cần thì đều có thể trao đổi, ta tin chắc họ sẽ đồng ý”.

“Đây cũng là một cách hay”, Đường Tiểu Bắc khẽ gật đầu.

Dụng cụ vải vóc, đồ sắt là những vật dụng không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày, cũng là sản phẩm bán chạy của các hợp tác xã mua bán ở Đông Hải, dùng để đổi với rong biển của ngư dân quả thật là điều rất khả thi.

Hơn nữa từ Xuyên Thục đến Đông Hải lại dọc theo sông, không cần thuyền hơi nước cũng có thể dễ dàng vận chuyển hàng hóa, chi phí vận chuyển cũng không cao.

“Ngoài vải vóc bình thường, nói với Đông Đông bảo xưởng dệt nhanh chóng dệt một lô lưới đánh cá”, Kim Phi nói.

“Đúng đúng, lúc ta đánh cá ở bên biển cũng nhìn thấy rất nhiều ngư dân phơi lưới, lưới đánh cá của họ đều rách đến mức không dùng được nhưng họ vẫn dùng”.

Đường Tiểu Bắc nói: “Chúng ta dệt một lô lưới đánh cá đưa sang đó, chắc chắn sẽ bán đắt hàng lắm”.

“Ngoài lưới đánh cá, còn phải bảo Mãn Thương làm ra một số dụng cụ bằng sắt cần thiết cho việc đánh cá, như lao, mỏ neo các loại”, Tả Phi Phi cũng bổ sung thêm.

“Đúng vậy, còn có công tác giáo dục tư tưởng cũng không thể thiếu, ta nghĩ chúng ta có thể sắp xếp cho Thanh Diễn dẫn theo đoàn ca múa nhạc đến biểu diễn một thời gian”.

Đường Tiểu Bắc nói tiếp: “Tốt nhất bảo Trần Văn Viễn chuyển viết một kịch bản dựa theo tình hình Đông Hải, nhân vật chính là ngư dân”.

“Cái này được”, Kim Phi gật đầu nói: “Mọi người còn đề nghị nào khác đều có thể nói thoải mái, sau khi xác nhận xong, ngày mai chúng ta có thể cùng nhau đưa về Kim Xuyên”.

“Ta còn một đề nghị…”

Khánh Mộ Lam giơ tay lên.

Sau đó ngay cả Nhuận Nương trước giờ là người hướng nội cũng tham dự vào, đưa ra hai đề nghị nhỏ.

Lúc đầu Hồng Đào Bình và Trịnh Trì Viễn còn cẩn trọng, nhưng sau đó cũng bị bầu không khí sôi nổi này ảnh hưởng nên cũng tham gia vào đó.

Cuộc họp nhỏ này kéo dài từ chạng vạng đến bảy tám giờ tối mới kết thúc.

Trịnh Trì Viễn và Hồng Đào Bình cùng nhau bước ra khỏi sân nhỏ, sau đó cùng quay đầu lại nhìn vị trí phòng sách.

Qua cuộc họp nhỏ hôm nay, hai người đều có chút cảm khái.

Điều mà Hồng Đào Bình cảm khái là cuộc họp do Kim Phi chủ trì, mọi người thực sự có thể nói chuyện thoải mái, anh ta cũng rất thích bầu không khí này.

Trịnh Trì Viễn cảm khái rằng cuộc họp nhỏ hôm nay không chỉ giải quyết xong các vấn đề liên quan đến Cục Quản lý Hàng hải mà anh ta còn cảm nhận được rất rõ mối quan hệ của mình với mấy người Kim Phi, Đường Tiểu Bắc đã trở nên thân thiết hơn.

Trịnh Trì Viễn hiểu được Kim Phi đang định tiếp nhận anh ta, đào tạo anh ta.

Đây là thu hoạch lớn nhất ngày hôm nay của Trịnh Trì Viễn.

Trong phòng sách, Kim Phi vươn vai, đứng lên đi vào phòng của mình.

Tả Phi Phi nhớ đến lời dặn của Kim Phi lập tức đi theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK