Máu tươi bắn tung tóe, rải đầy đất.
Mặc dù Cửu công chúa đã trải qua trận chiến ở dốc Đại Mãng, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô ấy chứng kiến một vụ chém đầu ở cự ly gần như thế.
Trong lòng cũng hơi khó chịu, nhưng nhờ có tố chất tâm lý mạnh mẽ nên cũng không hề biểu hiện ra ngoài, cô ấy chỉ có hơi ghét bỏ mà lùi lại hai bước để tránh bị dính máu.
"Tần đội trưởng, bảo người treo thi thể ngoài cửa thành Bắc, rồi dán cáo thị, thông báo cho người dân biết vì sao ông ta bị giết!"
"Dạ!"
Tần Minh vẫy tay, mấy tên thị vệ lập tức nâng xác lão già râu dê lên.
Một tiểu đội trưởng lấy đầu lão già râu dê bước ra khỏi sân.
Ọe!
Nhóm người quyền quý ai cũng sống trong nhung lụa, đã bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này đâu?
Có không ít tên quyền quý nôn ói một hồi.
Lúc đó còn có hai người tâm lý yếu ớt, nên đã sợ tới mức tè ra quần!
Người nhà họ Tạ là một trong số đó.
"Điện hạ, ta nhận tội! Cầu xin điện hạ tha cho ta một mạng!"
Cuối cùng người nhà họ Tạ cũng không chịu nổi nữa, quỳ xuống đất xin tha.
"Điện Hạ, chúng ta cũng bằng lòng giao lương thực!"
Những tên quyền quý khác lúc này cũng không còn cảm thấy may mắn gì nữa, đều sôi nổi dập đầu xin tha theo.
"Trước đó bổn cung đã cho các ngươi một cơ hội sống, nhưng các ngươi lại không quý trọng nên bây giờ có hối hận cũng đã muộn."
Cửu công chúa lắc đầu: "Bây giờ chọn treo thi thể ngoài thành hay là giao lương thực ra."
"Điện hạ, tha mạng!"
Đối mặt với sự sống chết, nhóm quyền quý cũng không còn để ý đến tôn nghiêm của quý tộc nữa, tất cả đều quỳ lạy trên đất như con trùng nổi lên dập đầu.
Có mấy người còn dập đầu đến nỗi nứt da chảy máu.
"Chọn mau lên, bổn cung không có thời gian chờ các ngươi lâu đâu!"
Mặt Cửu công chúa vẫn lạnh nhạt như cũ: "Thấm Nhi, đếm ngược tới mười, ai không chọn thì đều là chống lại, treo xác ngoài thành!"
"Dạ!"
Thấm Nhi dạ một tiếng rồi bắt đầu đếm ngược: "Mười! Chín! Tám..."
Từng tiếng đếm cũng là sự sống của họ đang đếm ngược.
"Ta không chọn! Ta muốn về kinh thành..."
Có hai người quyền quý không chịu nổi áp lực, bò dậy chạy ra ngoài sân.
Nhưng vừa chạy được hai bước đã bị Châu Nhi đạp trở lại.
“Bốn!”
Lúc này, Thấm Nhi đếm ngược chỉ còn lại ba con số.
“Ta nhận tội!” Từ mập ngẩng đầu hét lớn: “Ta bằng lòng giao lương thực ra!”
"Ta cũng giao!”
Mà tâm lý phòng ngự của mấy tên quyền quý khác cũng đã sụp đổ, nhao nhao quỳ xuống xin tha.
"Các ngươi đã có lựa chọn sáng suốt! Bổn cung nói sẽ giữ lời, chỉ cần các ngươi phối hợp giao lương thực ra đây, bổn cung có thể tìm người đến nhặt xác cho các ngươi!"
Cuối cùng biểu cảm căng chặt của Cửu công chúa cũng thả lỏng ra một chút.
Cô ấy quá rõ những người quyền quý này, cả đám đều là kẻ mềm nắn rắn buông.
Nếu ngươi nhẹ tay ra, bọn họ sẽ càng lộng hành càng kiêu ngạo hơn.
Trái lại là nếu cứ quyết tâm ngọc nát đá tan, thì bọn họ sẽ sợ.
Chỉ có làm thật mới có thể trấn áp được bọn họ!
Dù sao cũng đã xé rách mặt nhau không chết thì không ngừng, Cửu công chúa chỉ đơn giản là tối đa hóa lợi ích thôi.
Xem ra, hiệu quả bây giờ cũng không tệ lắm.
Cô ấy cũng không chỉ chỉnh đốn đám người người quyền quý này theo thỏa thuận với Kim Phi, mà còn lấy luôn lương thực trong tay họ.
Đây mới là mục đích cuối cùng của Cửu công chúa!
"Khánh đại nhân, huyn ở đây sắp xếp nhận lương thực đi, nếu có người dám giở trò thì không cần tới hỏi ta. Cứ vác họ tới cổng thành bầu bạn với tên họ Chu!"
"Rõ!"
Khánh Hâm Nghiêm cúi người đáp một tiếng.