“Ta nói là đã nhìn thấy một ngôi nhà bay trên trời, các ngươi còn nói ta khoác lác, bây giờ đã tin chưa?”
“Trời ơi, một ngôi nhà lớn như vậy, làm sao có thể bay lên trời chứ?”
Từng cái khinh khí cầu khổng lồ lướt qua trên bầu trời kinh thành.
Vô số dân chúng ở kinh thành lao ra đường phố, ngửa đầu lên xem.
Lúc này khinh khí cầu bay lên chưa lâu nên chưa bay được cao, vậy nên nhìn rất khổng lồ, rất tráng lệ.
Người cũng trấn động giống như dân chúng, là văn võ bá quan đúng trên tường thành phía bắc.
Khi khinh khí cầu xếp hàng lướt qua đỉnh đầu, có một cảm giác áp bức đập vào mặt.
Một số ít quan văn nhát gan bị doạ sợ đến run chân, phải vịn vào tường thành mới có thể đứng vững.
“Chẳng qua chỉ là mấy cái khinh khí cầu thôi mà, nhìn đám người các ngươi chẳng ra thể thống gì!”
Trần Cát liếc nhìn văn võ bá quan một cái, bất mãn nói.
Ông ta hoàn toàn quên mất phản ứng của mình khi lần đầu nhìn thấy khinh khí cầu.
“Bệ hạ, khinh khí cầu là thần vật gì thế?”
Hai mắt Khánh Quốc công sáng lên hỏi.
“Là phát minh mới nhất của Kim tiên sinh, một ngôi nhà có thể đưa con người lên trời!”
Trần Cát trấn định cố tỏ ra bình thường giải thích.
“Ngôi nhà có thể mang người lên trời?”
Khánh Quốc công cả kinh: “Trong nhà này có người sao?”
“Đương nhiên là có người rồi, không thì sao nó bay lên được?”
“Mỗi một cái có bao nhiêu người?” Khánh Quốc công lại hỏi.
“Cái này…” Trần Cát nghẹn một lát, nhưng phải ứng lại rất nhanh: “Đây là cơ mật, việc không nên hỏi thì đừng hỏi!”
“Vâng, thần biết tội!”
Khánh Quốc công đương nhiên là nhìn thấu tâm tư nhỏ nhặt của Trần Cát, nhưng ở trong triều đình nhiều năm như vậy, tất nhiên ông ta sẽ không vạch trần Hoàng đế, vội vàng khom người nhận sai.
Ông ta nghĩ thầm trong lòng, chờ sau trận chiến này, nhất định phải tìm Kim Phi hỏi rõ ràng.
Nếu như có thể cấp cho quân Thiết Lâm của Khánh Hoài mấy cái khinh khí cầu, vậy thì tốt quá.
Kim Phi không quan tâm Trần Cát giả bộ, ghé vào tường thành, dùng ống nhòm chăm chú nhìn chằm chằm vào phía bắc sông Hoàng Hà.
Dùng chưa đến mấy nghìn người đối đầu với ba chục nghìn người của đối phương, cho dù Trương Lương đã lập ra kế hoạch tác chiến tỉ mỉ, Kim Phi vẫn cảm thấy lo lắng như cũ.
Theo khinh khí cầu bay đến Hoàng Hà, Đại Tráng lãnh đạo ba trăm kỵ binh mặc giáp đen đến bãi đất trống cách doanh trại của Đông Mãn hai trăm dặm.
Ở doanh trại Đông Mãn, Yakimo vừa mới ăn điểm tâm xong, biết được tin tức vội chạy ra ngoài lều vải.
Gã không thèm quan tâm đến kỵ binh giáp đen mà Đại Tráng lãnh đạo, cho dù đối phương có thể lấy một địch mười, cũng chỉ có ba trăm người, gã chắc chắn 100% có thể giết chết mấy người Đại Tráng.
Mối lo lắng thật sự của gã là đám khinh khí cầu càng lúc càng gần.
Những thứ không biết mới là kinh khủng nhất.
“Gọi tất cả xạ thủ đến đây, bắn thứ này xuống cho ông đây!”
Yakimo cau mày hô lớn.
Đông Man là dân du mục, người trong tộc đều lớn lên từ trên lưng ngựa nên người nào cũng thành thạo cung ngựa.
Những người được gọi là xạ thủ, khả năng bắn cung đều hết sức cao siêu.
Sau khi Yakimo hạ lệnh, tất cả xạ thủ đều mang theo cung tên chạy ra khỏi doanh trại.
Thời điểm khinh khí đầu bay qua đỉnh đầu bọn họ, tất cả xạ thủ đều lắp tên giương cung nhắm vào khinh khí cầu.
Nhưng khinh khí cầu bay quá cao, cách tầm bắn của mũi tên quá xa.
“Đại vương, lúc trước chúng ta cướp được từ quân của Đại Khang mấy cái cung nỏ hạng nặng…”
Phó tướng nhỏ giọng nhắc nhở.
“Đúng rồi, còn có cung nỏ hạng nặng, mau đưa qua đi!”