"Xem ra Hàn Trầm này cũng có vài phần dũng cảm và trách nhiệm." Hàn Phong khẽ gật đầu.
Địa điểm bọn họ gặp mặt lần này nằm ở biên giới quận Phụng Đài, không phải địa bản của Hàn Trầm, Giang Văn Văn nhìn thấy Hàn Phong đích thân tới thì không khỏi lo lắng cho sự an toàn của anh ta, cũng như thế, nơi này cũng không phải là nơi an toàn đối với Hàn Trầm.
Hôm nay Hàn Phong mới cho người đi thông báo tin tức cho ba mẹ con Hàn Trầm biết, đồng thời còn nói cho hắn biết thời gian và địa điểm đã giao ước, việc này nhìn có vẻ giống một cái bẫy, nhưng Hàn Trầm vẫn đến như đã hứa, điều này đủ để thể hiện lòng dũng cảm của đối phương, đồng thời cũng cho thấy Hàn Trầm thực sự coi trọng ba mẹ con bọn họ.
Hàn Lưu Thị nghe tin Hàn Trầm đến thì vội vàng chạy đến một tảng đá khác rồi dùng tay che mắt và nhìn về phía Bắc.
Hàn Phong nhảy xuống từ tảng đá rồi quay đầu nhìn về phía Giang Văn Văn: “Việc thuyết phục Hàn Lưu Thị của thương hội Kim Xuyên tiến triển đến đâu rồi?”
Ngay từ đầu Kim Phi chưa từng nghĩ sẽ dùng vợ con của Hàn Trầm để lợi dụng uy hiếp đối phương, sở dĩ không báo tin này cho ba mẹ con Hàn Trầm ngay vì muốn để Hàn Lưu Thị ở lại Đông Hải một khoảng thời gian để cô ta hiểu rõ hơn về tiêu cục Trấn Viễn và thương hội Kim Xuyên, tốt nhất là có thể hình thành lòng trung thành, và sau khi gặp lại Hàn Trầm sẽ khuyên bảo hắn quy thuận Xuyên Thục.
Thật ra kế hoạch này chưa chắc đã thành công, thuần túy chỉ là ôm cây đợi thỏ, có thể thành công thì tốt nhất nhưng nếu thất bại thì cũng không có bất cứ tổn thất nào.
Hiện giờ không chỉ có một mình Hàn Trầm làm phản, đợi đến khi bình định Trung Nguyên, nếu Hàn Trầm chịu quy thuận thì là tốt nhất nhưng nếu không chịu quy thuận thì phải đánh nhau thật sự rồi mới quyết định được.
“Từ Cương đại nhân đã dặn dò, không cần quá thiên vị Hàn Lưu Thị, cứ để cô ta làm việc và sinh hoạt bình thường là được, nếu cứ chiếu cố cô ta thì ngược lại sẽ khiến cô ta nghi ngờ, xem ra Từ đại nhân đã làm đúng rồi, chắc hẳn ấn tượng của Hàn Lưu Thị đối với thương hội Kim Xuyên rất tốt, ngày hôm qua trước khi rời đi đã hoàn thành xong mọi công việc, thậm chí còn mang theo một món quà để cảm ơn người nhân viên đã giới thiệu cô ta đến thương hội Kim Xuyên.” Giang Văn Văn trả lời.
"Vậy thì tốt." Hàn Phong khẽ gật đầu.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, đám người Hàn Trầm cũng đã cưỡi ngựa về phía trước.
"Cha!"
Hai đứa trẻ reo hò chạy về phía Hàn Trầm.
Hàn Trầm nhảy xuống ngựa, ôm lấy cô con gái nhỏ lên và xoa đầu đứa con trai rồi cuối cùng nhìn Hàn Lưu Thị, trong mắt có chút xúc động và bùi ngùi.
Thói đời quá hỗn loạn, mạng người như cỏ rác, ba mẹ con họ muốn sống cũng quá khó khăn, đặc biệt là khi người được phái đi vẫn chưa biết được tung tích của họ, gần như Hàn Trẩm đã mất hết hy vọng.
Kết quả là sáng sớm nay đột nhiên có người tự xưng là nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn đến gặp hắn và nói rằng biết tung tích của ba mẹ con bọn họ.
Mặc dù Hàn Trầm cũng khá nghi ngờ về thân phận của nhân viên hộ tống nhưng khi nhân viên hộ tống nói ra thân phận gián điệp của anh ta thì Hàn Trầm vẫn quyết định đến điểm hẹn.
Vừa rồi khi nhìn thấy phi thuyền từ phía xa thì trái tim Hàn Trầm nhất thời đã bình tĩnh lại.
Khi Hàn Trầm đi đây đi đó đã nghe thấy những câu chuyện cũ của Kim Phi, khi xưa đưa gia đình đến Đông Hải cũng là muốn tìm được nơi nương tựa ở tiêu cục Trấn Viễn, vì thế cũng có chút hiểu biết về tiêu cục Trấn Viễn và biết phi thuyền chính là vũ khí độc nhất của tiêu cục Trấn Viễn nên người ngoài cũng không thể làm giả nó được.
"Tướng công!"
Cuối cùng Hàn Lưu Thị cũng không nhịn được nữa bèn vội vàng bước nhanh đến trước mặt Hàn Trầm, nhìn chồng mình với đôi mắt đẫm lệ rồi nghẹn ngào hỏi: “Rốt cục chàng đã đâu vậy? Sao ta không tìm thấy chàng..."
“Chuyện của ta để sau hãy nói, các nàng đi đâu vậy?” Hàn Trầm ôm lấy con gái rồi hỏi.
“Sau khi chàng dụ bọn thổ phỉ đi…” Hàn Lưu Thị nhanh chóng kể lại những chuyện xảy ra sau khi cô ta và Hàn Trầm xa nhau lại một lần: “Hôm qua, trợ thủ của quận trưởng quận Đông Hải là Triệu đại nhân đến tìm ta và nói rằng đã tìm được chàng, còn đặc biệt phái phi thuyền đưa chúng ta đến sum họp với chàng!”
Hàn Trầm nghe xong những chuyện vợ kể thì cảm thấy đau lòng nhưng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.