Phía dưới đê đập là một đập chứa nước, phía Tây đập chứa nước nối liền với một mương nước rộng lớn, cầm kính viễn vọng nhìn sang, mơ hồ có thể thấy những phía khác ở đập chứa nước, còn có mấy miệng cống, phía dưới hẳn cũng nối liền với cái mương nước khác.
Phía tây mương nước rõ ràng có dấu vết nhân tạo, có thể thấy là do con người xây dựng.
Đập chứa nước cũng là như thế, ở rìa rõ ràng có dấu vết tu sửa nhân tạo, đê đập cũng mới, chắc hình thành từ đống bùn tích tụ phía dưới.
“Đập chứa nước nảy hẳn là đã có từ trước nhỉ?” Kim Phi phỏng đoán.
Nếu như đập chứa nước này được đào ra thì lượng công cũng quá lớn, Ngụy Đại Đồng không có khả năng hoàn thành nhanh như vậy, mà số đất đào ra cũng sẽ không chỉ có ngần ấy.
"Tiên sinh quả nhiên có ánh mắt tinh tường, liếc mắt một cái đã nhìn ra!" Ngụy Đại Đồng thuận theo đó mà nịnh nọt một câu, sau đó lấy ra một bản đồ vẽ tay, nói cho Kim Phi:
"Trước kia đập chứa nước này là một cái hồ, đầu mương nước kia trước đây là một con sông, nhưng có nhiều chỗ tương đối hẹp, cũng tương đối cạn, ta dẫn với đập Đô Giang bên kia, tạo thành một con mương chính.
Ta cũng rút hết nước ở đập chứa nước bên này, triệu tập dân chúng tới sửa một chút, xây mấy chỗ đê trước đây khá yếu lên cao hơn, rồi đào thêm mấy mương nhánh, vậy thì nước trong đập chứa nước này có thể chảy tới hai quận và bảy huyện theo mương nhánh, cuối cùng mấy mương nhánh sẽ lại hội tụ đến đập chứa nước Thông Giang ở phía nam.
Phía dưới đập chứa nước Thông Giang còn có mấy mương nước, có thể dẫn nước tới ba quận và mười một huyện, cuối cùng từ các nơi khác nhau cùng chảy về Trường Giang."
"Có những mương nước này, mấy trăm dặm đồng ruộng của Xuyên Thục đều sẽ nhận được lợi ích!" Kim Phi nhìn bản đồ cảm thán nói.
"Không chỉ đồng ruộng, còn có vận chuyển!" Ngụy Đại Đồng nói: "Trước kia nếu có những mương nước này, ta đi tới khu lương thực phía đông cũng không cần đi qua Du Châu!"
Sau khi xưởng sắt thép được thành lập, Mãn Thương đang thử xây dựng dây chuyền sản xuất máy hơi nước cỡ nhỏ đầu tiên, mặc dù hiện giờ còn chưa thành công, nhưng sớm muộn gì cũng có thể thành công.
Sau khi có thể sản xuất lượng lớn máy hơi nước cỡ nhỏ, thì có thể sản xuất lượng lớn ca-nô.
Đối với ca-nô mà nói, mương nước chính là đường cao tốc.
Bây giờ ca-nô đã thành phương tiện vận chuyển chủ yếu để phân phát nhật báo Kim Xuyên, đầu tiên bọn họ chất hàng hóa lên ở bến tàu Kim Xuyên, sau đó xuôi dòng đi theo sông Gia Lăng, thuận theo dòng sông đi tới các nơi ở Xuyên Thục
Trước kia phải cưỡi ngựa vài ngày mới có thể chạy đến nơi, sử dụng ca-nô thì chỉ cần hơn nửa ngày là có thể đưa báo qua.
Hiện giờ phần lớn mương nước nhân tạo còn chưa làm xong, sau này sau khi những mương nước này được thông nước, ca-nô sẽ có thể nhanh chóng đuổi tới các nơi nội địa Xuyên Thục, mệnh lệnh của Cửu công chúa cũng có thể nhanh chóng truyền đạt xuống dưới.
Đến lúc đó sự khống chế của làng Tây Hà đối với Xuyên Thục sẽ đạt tới một độ cao mới.
Đây cũng là một nguyên nhân khác khiến Kim Phi coi trọng công trình thuỷ lợi như vậy.
Kim Phi nhìn đập chứa nước rộng lớn trước mắt, cảm thán vỗ bả vai Ngụy Đại Đồng: "Ngươi vất vả rồi!"
Từ khi đập Đô Giang khởi công đến bây giờ còn chưa đến một năm, trong thời gian ngắn như vậy, Ngụy Đại Đồng có thể xây dựng nhiều đập chứa nước, mương nước như thế, mặc dù phần lớn đều là cải tạo mương nước, dòng sông có sẵn trước kia, nhưng vẫn cực kỳ không dễ dàng.
"Ta cũng không cần tự mình xuống dưới khiêng giỏ, có gì vất vả chứ, người thật sự vất vả chính là dân chúng."
Ngụy Đại Đồng cảm thán: "Tiên sinh gần đây vẫn luôn tác chiến ở phương bắc, có lẽ không biết, rất nhiều dân chúng biết triều đình muốn đánh trận, không có tiền sửa đập chứa nước, mương nước, đều không cần tiền công, chỉ cần nuôi cơm thì sẽ đến làm việc miễn phí!"
"Còn có chuyện này sao?" Kim Phi khẽ nhíu mày.
Y thật sự không biết chuyện này.
"Chẳng lẽ tiên sinh không phát hiện, bắt đầu từ mấy tháng trước, tiền công bệ hạ cho để phát cứu tế đã ít đi 20% sao?" Ngụy Đại Đồng hỏi.
"Chuyện này ta biết." Kim Phi nói: "Không phải do Vũ Dương ngừng một số hạng mục tiếp tế sao?"
"Có một số hạng mục đường chính đã lại ngừng, nhưng công trình thuỷ lợi ta phụ trách thì không ngừng lại, rất nhiều dân chúng lúc không phải làm nông đều đến làm việc không lấy công."
Ngụy Đại Đồng cảm thán: "Tiên sinh đã từng nói, lực lượng quần chúng là vô cùng vô tận, hiện giờ cuối cùng ta cũng đã cảm nhận được! Nếu không có bọn họ, Ngụy Đại Đồng ta có tài đức gì, mà có thể xây dựng được nhiều mương nước như vậy trong chưa đến một năm chứ!"
Sau khi cảm thán xong, ông ta vẫn không quên nịnh nọt một cái: "Đương nhiên, có thể có quy mô như thế, hoàn toàn bởi vì tiên sinh và bệ hạ quan tâm dân tình, bây giờ quần chúng đều khen ngợi từ xưa đến nay, tán tiên sinh và bệ hạ chính là Hoàng đế thánh minh nhất và..."
Nói đến đây, Ngụy Đại Đồng đột nhiên dừng một chút.
Bởi vì bách tính nói là Hoàng đế và Hoàng hậu.
Cửu công chúa là Hoàng đế, vậy hoàng hậu là ai không nói cũng rõ.
Bây giờ chuyện xưa của Kim Phi và Cửu công chúa gần như đã nổi tiếng, không ít dân chúng đều bàn tán về việc này lúc uống trà uống rượu, còn nói đùa nói Kim Phi là vị nam Hoàng hậu đầu tiên từ trước đến nay, cũng là nam nhân lợi hại nhất từ trước tới nay.
Bởi vì Kim Phi là nam nhân đầu tiên để Hoàng đế làm tiểu thiếp!
Mặc dù Ngụy Đại Đồng biết đây chỉ là lời nói đùa của bách tính, với tính cách của Kim Phi, cho dù biết cũng chưa chắc sẽ tức giận, nhưng ông ta có ngốc cũng sẽ không nói chuyện này ngay trước mặt Kim Phi.
Thế là ông ta nhanh chóng sửa lời: "Dân chúng đều khen ngợi, từ trước đến nay, tiên sinh và bệ hạ chính là Hoàng đế và quốc sư thánh minh nhất!"
"Bọn họ cũng là dân chúng tốt nhất khắp thiên hạ!" Kim Phi cũng cảm thán theo.
Lúc đầu y thực hiện công cuộc ra công cứu giúp, chỉ vì thương cho dân chúng Xuyên Thục, không muốn bọn họ chết đói trong cái lạnh.
Năm ngoái sau khi Cửu công chúa áp dụng chính sách mới, thuế má của dân chúng Xuyên Thục nhẹ hơn phân nửa, vừa không có gia tộc quyền thế, thổ phỉ doạ dẫm, bắt chẹt, thu nhập tăng lên rất nhiều.
Mặc dù còn chưa đến mức cơm no áo ấm, nhưng tình trạng người chết đói đã giảm đi rất nhiều.
Công cuộc ra công cứu giúp nói trắng ra là cho dân chúng một miếng cơm ăn, theo lý thuyết, hiện tại dân chúng có lương thực dự trữ, người đi tham gia công cuộc ra công cứu giúp sẽ giảm bớt rất nhiều mới đúng, nhưng là trên thực tế, dân chúng tham gia công cuộc ra công cứu giúp càng ngày càng nhiều.
Đặc biệt là năm ngoái, vào hai tháng rảnh rỗi sau ngày mùa thu hoạch, gần như hơn một nửa dân chúng Xuyên Thục chủ động tham dự vào các loại hạng mục công cuộc ra công cứu giúp.
Trong đó có không ít dân chúng giống như Ngụy Đại Đồng nói, hoàn toàn không cần tiền công, chỉ cần nuôi cơm là được.
Có một số gia đình điều kiện tốt, thậm chí không ăn cơm, tự mình mang lương khô đến.
Kim Phi cảm thán xong, đột nhiên hỏi: "Trong này chắc không thể thiếu công lao của Trần Văn Viễn nhỉ?"
Mặc dù dân chúng Xuyên Thục chất phác, nhưng ai mà không biết hưởng phúc?
Cho dù thật sự rảnh đến phát điên, tự đi khai hoang đất đai cũng được, dù sao cũng tốt hơn làm việc miễn phí cho quan phủ chứ?
Cho nên Kim Phi suy đoán, trong đó chắc chắn có nguyên nhân khác
Có thể phát động nhiều quần chúng như vậy, chắc chắn không thể dùng thủ đoạn, chuyện duy nhất có thể làm, cũng chỉ có nhật báo Kim Xuyên.
Quả nhiên, Ngụy Đại Đồng gật đầu nói: "Có thể có được cục diện như hôm nay, đúng là không thể bỏ qua công lao của chủ biên Trần!"
"Anh ta viết gì trên báo chí?" Kim Phi tò mò hỏi.