Như thể người mà Phương Linh Quân khen ngợi là cô ấy không bằng.
"Phương tiên sinh nói đúng!" Hàn Trầm cũng gật đầu theo.
Không làm chủ gia đình thì không biết củi gạo quý đến mức nào, từ lâu Hàn Trầm đã nghe nói Kim Phi muốn phổ cập giáo dục bắt buộc, nhưng khi đó hắn chỉ cảm khái một phen rồi thôi, nhưng giờ đây hắn cũng đã quản lí hai quận nên cũng biết rằng có bao nhiêu khó khăn để làm được việc này.
“Hàn tiên sinh, tẩu tẩu, căn nhà này là chuẩn bị cho các ngươi, các ngươi muốn nghỉ ngơi một chút hay muốn đến viện Khu Mật luôn?”
Kim Phi dẫn người nhà đi chơi ở thung lũng đến xế chiều mới bắt đầu về, khi về đến nhà thì trời đã chạng vạng tối.
Nhuận Nương vừa đến phòng bếp nấu cơm thì Cửu công chúa đã trở về rồi.
"Hôm nay sao trở về sớm thế?" Quan Hạ Nhi tò mò hỏi.
Cửu công chúa là một người cuồng công việc điển hình, bình thường khi cơm được nấu xong rồi Quan Hạ Nhi đi gọi thì cô ấy mới trở lại, hôm nay lại trở về sớm thế, Quan Hạ Nhi cảm thấy rất lạ.
Kim Phi suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Gặp Hàn Trầm rồi sao?"
"Gặp rồi!" Cửu công chúa hỏi với vẻ mặt rất thần bí: "Phu quân, chàng biết tại sao Hàn Trầm tới đây không?"
"Tại sao?"
"Hắn tới để đầu hàng!" Vẻ mặt của Cửu công chúa vẫn bình tĩnh, nhưng giọng lại khá hưng phấn.
"Đầu hàng?" Kim Phi sửng sốt một lúc: "Hắn có ra điều kiện gì không?"
"Không có, " Cửu công chúa lắc đầu: "Không có điều kiện nào cả!"
"Có khi nào là bẫy không?" Kim Phi khẽ cau mày.
Người dân Trung Nguyên và Giang Nam đã bị chèn ép đến cực hạn, triều đình lại mất đi quyền kiểm soát, thật ra thì Trung Nguyên và Giang Nam có không ít kẻ tạo phản giống như Hàn Trầm, những người này có thể hung bạo, nhưng dưới sự chỉ dẫn của bọn họ, ít nhiều gì người dân vẫn có thể sống sót lâu hơn một chút.
Tiêu cục Trấn Viễn bây giờ không thể nào bình định được Trung Nguyên và Giang Nam, thế nên thái độ của Kim Phi và Cửu công chúa đối với những kẻ tạo phản này là, trước mắt thì khoan quan tâm, đợi đến sau này đánh tới thì khuyên đầu hàng, không muốn đầu hàng thì lại đánh tiếp.
Ngày hôm qua y và Cửu công chúa đã thảo luận về ý đồ của Hàn Trầm, lúc ấy hai người cũng đã đoán xem liệu Hàn Trầm có định đầu hàng không, cả hai đều nhất trí là khả năng này rất nhỏ, bởi vì kẻ đã từng làm thủ lĩnh rất khó chịu khuất phục người khác.
Cho dù sau này Hàn Trầm có đầu hàng, đoán chừng cũng phải chờ đến khi đại quân binh của tiêu cục Trấn Viễn đến Trung Nguyên, không ngờ bây giờ Hàn Trầm lại chủ động tới đầu hàng.
Tuy đội ngũ của Hàn Trầm xuất hiện lục đục nội bộ, tình hình trước mắt hơi không ổn, nhưng hẳn là chưa tới mức sụp đổ đâu?
Ý nghĩ đầu tiên trong lòng Kim Phi là, có khi nào là bẫy không?
"Lúc ấy ta và Thiết đại nhân cũng cảm thấy thái độ của Hàn Trầm hơi kỳ quặc, thế nên đã tạm ngừng trao đổi." Cửu công chúa nói.
Ban đầu ở trên triều đình có rất nhiều cáo già nhưng đều không phải là đối thủ của Cửu công chúa, nhưng Hàn Trầm hoàn toàn khác với lũ cáo già kia, nói chuyện thẳng thắn hết lòng hết dạ, dáng vẻ như không hề có bất kỳ âm mưu gì.
Kiểu người như vậy có thể là thật lòng không hề có âm mưu, cũng có thể là lòng dạ thâm sâu khó lường, nhưng cho dù là loại nào, Cửu công chúa đều cảm thấy nên đối đãi cẩn thận, cuối cùng đã tìm lý do để ngừng đề tài này lại, nói đến chuyện khác, định chờ Kim Phi trở lại để thương lượng một chút rồi tính tiếp.
"Nếu cảm thấy kỳ quặc, vậy có thể có điều gì đó mà chúng ta không biết, bảo Hàn đại ca đi điều tra lại thử xem, chờ điều tra rõ ràng rồi quyết định sau cũng được." Kim Phi nói.
"Ta cũng nghĩ như vậy, " Cửu công chúa gật đầu rồi đột nhiên hỏi: "Phu quân, trước khi rời đi Hàn Trầm đã nói ra một thỉnh cầu, chàng biết là chuyện gì không?"
"Chuyện gì?"
"Hắn muốn gặp chàng, " Cửu công chúa nói: "Thật ra lúc mới vừa gặp mặt chưa nói được mấy câu, Hàn Trầm đã chủ động nói tới chàng, ta và Thiết đại nhân nói chàng hôm nay có việc thì hắn trông rất thất vọng, lúc sắp rời đi hắn lại hỏi ta là có thể nhờ ta hỏi giúp lúc nào chàng có thời gian không, có thể dành chút thời gian gặp hắn một lần không."