Nghe được Kim Phi khẳng định thế, Khánh Mộ Lam mừng rỡ đến mức ngực phập phồng, trịnh trọng hứa hẹn: “Tiên sinh yên tâm, ta sẽ làm tốt, quản lý xưởng đóng thuyền thật tốt”.
“Ừ, ta tin cô”, Kim Phi gật đầu.
“Vậy ta đi trước”, Khánh Mộ Lam lập tức quay đầu đi về chỉ huy công nhân cắt cá voi.
Đường Tiểu Bắc đụng nhẹ vào vai Kim Phi, cười ẩn ý nói: “Được đấy, ta nghĩ sau một thời gian nữa, Mộ Lam sẽ quyết một lòng với chàng, trừ khi chàng không gả nữa”.
“Nói bậy gì đấy”, Kim Phi không vui liếc nhìn Đường Tiểu Bắc: “Đừng bôi xấu sự trong sạch của con gái người ta”.
Kim Phi cũng là người phàm tục, lúc vừa đến thế giới này, rất nhiều lần tưởng tượng đến cuộc sống tam thê tứ thiếp.
Nhưng sau khi thực hiện được nguyện vọng này, y nhận ra cũng không tốt đẹp như thế.
Quả thật rất mệt.
Cũng may là mấy người Quan Hạ Nhi, Đường Tiểu Bắc đều hiểu chuyện, ai cũng có chuyện của riêng mình, không gây phiền phức cho y.
Nếu ngày nào họ cũng ghen tuông, tranh đấu với nhau, tìm Kim Phi để cáo trạng nhau, e là sẽ càng mệt hơn.
Thật ra với địa vị hiện giờ của Kim phi, muốn có bao nhiêu cô nương cũng được, nhưng giờ y gần như không trêu chọc bất kỳ cô nương nào nữa.
“Ta không nói bậy”, Đường Tiểu Bắc trêu ghẹo: “Chàng nghĩ tại sao Khánh Hâm Nghiêu lại để Khánh Mộ Lam theo chàng? Với tình hình hiện tại, chàng nghĩ Khánh Mộ Lam còn có thể gả cho ai nữa?”
Nghe thế Kim Phi cũng lặng thinh.
Vấn đề kết thông gia ở hời đại phong kiến vẫn luôn là cách thường thấy để duy trì mối quan hệ giữa hoàng quyền và quyền quý.
Cho dù Kim Phi không biết nhiều về mưu kế ứng biến, cũng có thể nhìn ra dự tính của Khánh Hâm Nghiêu, chỉ là giả vờ không hiểu mà thôi, chọn làm đà điểu giống như thái độ với Đường Đông Đông lúc đầu.
Nhận ra Đường Tiểu Bắc vẫn còn muốn trêu chọc mình, Kim Phi phớt lờ cô ấy, đi theo phía sau Khánh Mộ Lam về phía con cá voi.
Sau khi thủy triều rút, trên bãi biển vẫn còn nhiều nước, bị công nhân giẫm lên thì khá lầy lội.
Bị Kim Phi ảnh hưởng, Khánh Mộ Lam cũng có phát triển tư duy về dây chuyền lắp ráp.
Cô ấy chia công nhân thành ba nhóm, nhóm một cắt cá voi thành từng miếng lớn giống như cưa gỗ bằng cưa lớn.
Lớp mỡ của cá voi rất dày, nhóm thứ hai đã tiến hành chia những đoạn lớn của cá voi thành những miếng nhỏ hơn bằng cách sử dụng các công cụ như dao cầu hoặc đao theo chỉ dẫn của Kim Phi.
Lớp mỡ được để sang một bên, các phần khác phân sang bên kia.
Các nhóm còn lại cũng có sự phân công lao động rõ ràng, có nhóm ướp thịt cá voi, có nhóm thì bắt đầu vận chuyển mỡ cá vào bờ.
Khánh Mộ Lam bận tới bận lui, mãi cho đến khi cô ấy xác nhận tất cả các quy trình đều ổn thỏa, lúc này mới đi đến bên cạnh Kim Phi rồi ngồi phịch xuống bãi biển.
Thật ra bãi biển này vô cùng ẩm ướt, nhưng cô ấy không quan tâm điều đó.
Chạy trong bùn đất lâu như vậy, cả người cô ấy vừa bẩn vừa ẩm ướt, mặt cũng lấm lem bùn và một ít thịt vụn cá voi.
Kim Phi muốn nhắc cô ấy nhưng nghĩ đến lời trêu chọc lúc trước của Đường Tiểu Bắc, y lại kiềm chế suy nghĩ này.
“Lúc này lại còn trở nên chính trực rồi…”, thấy Kim Phi không định làm gì, Đường Tiểu Bắc thầm lẩm bẩm, sau đó lấy khăn tay ra đưa cho Khánh Mộ Lam: “Trên mặt dính bùn này, lau đi”.
Khánh Mộ Lam không khách sáo, nhận lấy khăn tay rồi lau mặt.
Đường Tiểu Bắc quay sang nhìn Kim Phi: “Thời tiết bây giờ đã rất nóng rồi, nếu chúng ta bỗng chốc câu được nhiều cá như vậy thì cho dù lát nữa có vận chuyển đi, e rằng chưa kịp đưa về đến Xuyên Thục mà đã bị hỏng rồi nhỉ?”
“Chắc chắn không thể cứ thế vận chuyển về được, phải qua xử lý mới được”, Kim Phi đáp.
Đại Khang còn chẳng có điện nữa chứ đừng nói là tủ lạnh và dây chuyền ướp lạnh.